ANH thích EM nhưng ANH không hề dám nói ra
có lẽ ngại có lẽ dị hoặc không có lí do gì cả
ANH biết ANH k = đc người ta nên nói thích EM chỉ là 1 điều gì đó rất xa mà
iu là 1 thứ quá khó trong tầm tay, nói thich EM chắc cũng k sao đâu nhỉ
ANH biết EM k cho nhưng ANH cứ thik như thế đó
ANH thích ngồi ngắm ánh mắt của EM mỗi khi EM đang nhìn hay em đang ngó
không mong được như người ta, đc như mấy thằng bạn anh, đc người yêu của nó kêu là chồng ơi
nhưng mỗi khi mỗi khi dc em kêu ành là hoàng ời, đơn giản chỉ là cái tên thôi nhưng sao anh thấy vui đến thế
chữ HOÀNG kéo dài ra và chữ ơi nặng cả tạ
với đôi mắt to tròn như căng ra
khiến ANH gần như gục ngã
EM như trái đất khiến bao nhiu vệ tinh nhân tạo bay quanh chết ngất
ANH như mặt trăng đứng từ xa nhìin EM với tình cảm chân thật
và 1 thứ gì đó gần như đã đánh mất
3ph nó quá ngắn nếu so với 1 ngày
3 từ ANH thích EM nó quá khó để nói ngay
3 năm để anh cố gắng k cơ hội sẽ vụt bay
và 3 ph là thời gian để anh nói ra hết nỗi lòng này
iu hay là thích, hay đơn giản chỉ là sự ấn tượng
anh k cần phải giải thik vì trong lòng anh vấn vương
mỗi nụ cười mỗi ánh mắt của EM làm tim ANH như chấn thương
mỗi cử chỉ mỗi hành động của EM ANH xem nó rất thân thương
vì răng ANH thik EM, ANH k biết nói thế nào
tình cảm nó đến nhẹ nhàng, ANH k bik phải làm sao
lần đầu tiên trong đời ANH mới biết thế nào là thích 1 người
là thích tất cả mọi thứ, từ ánh mắt đến nụ cười
là đêm nằm mơ về EM, mở mắt ra cũng chỉ thấy EM
là cảm giác đợi chờ k thôi, là lo lắng khi EM giận dỗi
là những cảm giác lần đầu tiên ANH có và Em là người đã mang nó đến đầu tiên
nhưng anh k có gì để em thích anh
anh k có bờ vai rộng để em dựa vào lúc chơi vơi
anh k có sức khỏe tốt để cùng em đi chơi
anh k có nhiều tiền để mua cho em những món quà mới
nhưng trái lại anh có tình cảm chân thành k lúc nào nghĩ ngơi