ver1:
đôi khi anh bước
1 mình trên con đường xưa
và cảm thấy cái lạnh buốt từ nơi những giọt mưa ...
nó cứ thấm và lại ngấm
qa da thịt đi sâu vào trong dòng máu chạy lên nơi trái tim khô héo ...
nếu sự thật là 1 cục đất
thì anh sẽ bóp vào nhào để khiến nó fải méo ...
vì sự thật với anh bây giờ qá fũ fàng
ngỡ ngàng sau 1 cơn mơ
để khi những giọt mồ hôi lạnh toát khiến anh bật dậy thì anh đã biến thành người khác
anh vội nhìn xung qanh
như chỉ có anh và anh
và đâu còn em và đâu còn chút tình cảm hay chút ấm áp nào từ em ...
anh đã tự
bước qa 2 mùa hè không có em
đếm 2 lần lá khô không còn em
đón giao thừa 1 mình không em bên ...
anh thấy mình đã khác
trong những câu nhạc khô khan ...
có fải vì khói và men đã khiến cho nơi cổ họng của anh luôn chảy máu ...
và nỗi đau vẫn luôn đi theo ...
nếu như anh biết anh đã gieo mầm của sự cô đơn từ đâu
thì anh cũng sẽ đi tìm cái cây cô độc ấy để anh giết chết nó ...
không fải mơ ....
và không fải mong
không fải chờ trong sự tuyệt vọng ngốc ngếch từ nơi anh ....
anh đang lạnh ...
1 cái lạnh ở giữa mùa hè
và cái lạnh ấy càng làm cho anh run sợ khi đã lâu lắm anh mới đc gần em
như chỉ là với tư cách của 1 người lái xe ...
anh vẫn nhớ ...
những cái ôm thật chặt của em ngày xưa