Chiều dần buông tiếc nuối ánh dương tàn , cuối chân trời xa.
Nhìn mây trôi, trôi hoài lặng lẽ, trăng lên rồi.
Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao người có hay lòng ta?
Từng ngày qua như giấc mộng, mộng tan giữa mây ngàn.
Bát ngát tiếng gió hát câu gì?
Không gian mênh mông buông tiếng đàn.
Nghe ngân câu ca lắng động, hồn miên man.
Cố đón lấy trong đêm bóng trăng mờ, mây đen lan nhanh, cơn gió lạnh.
Ngước mắt nhìn trời khuya hỏi đêm có hay chăng?
Từng giọt mưa rơi rơi ướt đôi mắt ai đang hoen sầu.
Là hạt mưa rơi rơi hay lệ đang tuông rơi chứa chan.
Mọi sầu đau cứ thế cuốn theo gió mưa trôi, tan nhanh, nhạt phai, ngày tháng chôn vùi vào quên lãng.
Rồi thời gian sẽ xóa hết những ưu phiền, lại mộng ước cho ngày mai
Nhìn thu qua, dòng đời lặng lẽ vẫn trôi mãi đâu ngừng.
Nào ai có biết trước đến sau này, cuộc sống sẽ bao đổi thay.
Ngày đông tan, xuân sẽ về, bình yên những tháng ngày.
Sớm thức giấc bỗng thấy lá rơi đầy, hôm qua xanh tươi, nay đỏ màu.
Nhưng ai hay mai kia lá non lại vươn lên. Bát ngát tiếng gió vút xa ngàn.
Ban mai dâng cao muôn tia nắng ngời. Phút giây nhẹ nhàng, bàn chân bước, chốn hư vô.
Và ta đón lấy gió mới, ánh dương cuối chân mây rạng ngời.
Hận thù ta quên mau, phai nhòa theo ký ức đã bay xa.
Dù đời hôm nay đã có biết bao nỗi âu lo, sẽ mau nhạt phai ngày tháng chôn vùi vào
quên lãng...