Rời rợi trời thu xanh Kiến Giang
Vượt qua sương rợn tới Chuôn Vàng
Lối mềm gió lượn miền sơn cước
Thanh thản trào lên ngọn Suối Bang
Sương trắng đàn đàn rủ nhau trôi
Nước sôi vạn kỷ hảy còn sôi
Kìa ai vén áo thiên nhiên thế
Cho đất phô bày giọt sữa tươi
Ai đến bây giờ, ai đã qua
Ai xây hồ rộng uốn sông ngà
Dấu chân để vết trên sườn dốc
Tiếng gọi còn nghe vọng núi xa
Chỉ một lần thôi Suối Bang ơi
Mà yêu thêm gió nhớ thêm trời
Chén nước uống xong kỳ diệu quá
Như là môi đã chạm vào môi