Tôi đứng bên này sông, bên kia vùng lửa khói.
Làng tôi đây, bao năm dài chinh chiến,
từng lũy tre muộn phiền.
Tôi có người vợ ngoan.
Đẹp như trăng mười sáu, cưới rồi đành xa nhau.
Nhớ đôi môi nàng hiền, xinh xinh màu nắng.
Má nàng hồng thơm mùi thơm lúa non.
Ai ra đi mà không từng bịn rịn.
Xa người yêu mà dễ mấy ai vui.
Em nhìn theo bằng nước mắt chia phôi.
Tôi mạnh bước mà nghe hồn nhỏ lệ
Này anh lính chiến, người bạn pháo binh.
Mẹ tôi tóc sương từng đêm nghe đạn pháo rơi thật buồn.
Anh rót cho khéo nhé, kẻo lầm vào nhà tôi.
Nhà tôi ở cuối chân đồi,
có giàn thiên lý, có người tôi thương
ĐK: Ôi! lấy chồng chiến binh, lấy chồng thời chiến chinh mấy người đi trở lại.
Sợ khi mình đi mãi, sợ khi mình không về thì thương người vợ bé bõng chiều quê.
Nhưng không chết người trai khói lửa mà chết người em nhỏ hậu phương
Mà chết người em gái tôi thương
Đời tôi là chiến binh rừng núi
Thường ngày qua những đồi hoa sim
Thấy cành sim tím thương vô bờ
Tiếc người em gái không còn nữa
Tại sao nàng vẫn yêu màu tím?
Màu buồn tan tát phải không em?
Để chiều xuân tím hoang biền biệt
Để mình tôi khóc chuyện hoa sim.