Ở nơi ấy mình tôi thấy, hoa lá xum vầy
Và hương sắc đầy, từng ngày tôi bước về đây.
Dường như với mùi hương mới, tôi thấy yêu đời
Buồn kia cứ vơi, tháng năm như ngừng trôi.
Để rồi hôm sớm, thấy những đóa hoa ngát hương nở bùng
Và bao sắc lung linh ánh lên thật xinh.
Cả rừng hoa khiến tôi – anh học trò thêm luyến lưu hoài.
Không, hay khi bóng ai vừa qua.
Chẳng ngờ đêm xuống, thấy có một người bước ra chào
Phải tiên giáng trần hoặc người lữ khách đường xa?
Kể từ hôm đó, đôi môi ngập ngừng cánh hoa đào
Gần tôi sáng chiều, thời gian dần trôi qua.
Một ngày dông bão kéo đến khiến cho biết bao hoa tàn
Nhạt phai sắc, em như cánh hoa về đất.
Chợt nhận ra chính em yêu là hồn hoa đến bên mình
Nay, theo con suối trôi về xa.
Rồi mùa đông tới thấy có một ngưới bước đi hoài
Buồn trong mắt huyền, một mình ngơ ngác tìm ai?
Tưởng mùi hương cũ vương theo một làn gió ban chiều!
Cảnh như hóa buồn, tìm đâu người tôi yêu?
Trong nhân gian chuyện tình vẫn như vậy!
Nào ai biết được dòng đời kia cuốn về đâu?
Một người đi mãi, trông theo, một người xác không hồn
Tình duyên lỡ làng, đánh thôi là mơ thôi!