Cứ lặng thinh, chẳng thể thốt lên lời.
Ngửa mặt lên trời khóc thật lâu.
Cố quên đi, xin hãy quên đi.
Một mình, em tự nhủ phải dừng lại.
Cảm giác bị tổn thương, cảm giác thất vọng.
Tự nhủ chẳng còn chút tình yêu nào dành cho em.
Lúc này em phải quên đi thôi, hãy quên đi em tự hứa với bản thân.
Nhưng hình bóng anh vẫn còn đọng lại trong trái tim em.
Chẳng sao cả, thậm chí nếu anh quên đi em.
Chỉ vài ngày là ổn thôi...
Khóc và cười một lúc, rồi chìm vào giấc ngủ.
Em bật điện thoại, rồi lại tắt đi.
Giống như đứa ngốc, chỉ là đứa ngốc thôi.
Em đã như vậy vài ngày rồi.
Có lẽ em sẽ phát điên vì nhớ anh mất.
Em chỉ muốn quên đi thôi, em nghĩ mình điên mất rồi.
Chỉ là nó quá khó, thực sự rất khó, giọt lệ ướt đẫm hàng mi che đi mọi thứ.
Hình ảnh anh giờ đã mờ đi.
Đôi lúc em vẫn không thể yên giấc được.
Cố gắng không nhớ tới anh, nhưng những suy nghĩ về anh lại tràn về.
Sẽ ổn thôi, chỉ cần vài ngày nữa thôi...
Em sẽ quên đi, như băng giá, trái tim em sẽ tan chảy.
Chẳng sao cả, thậm chí nếu anh quên đi em.
Chỉ vài ngày là ổn thôi...
Khóc và cười một lúc, rồi chìm vào giấc ngủ.
Em bật điện thoại, rồi lại tắt đi.
Giống như đứa ngốc, chỉ là đứa ngốc thôi.
Em đã như vậy vài ngày rồi.
Có lẽ em sẽ phát điên vì nhớ anh mất.
Em chỉ muốn quên đi thôi, em nghĩ mình điên mất rồi.
Chỉ là nó quá khó, thực sự rất khó, giọt lệ ướt đẫm hàng mi.
Che mất đi mọi thứ.
Khóc và cười một lúc, rồi chìm vào giấc ngủ.
Em bật điện thoại, rồi lại tắt đi.
Giống như đứa ngốc, chỉ là đứa ngốc thôi, em hầu như mất đi lí trí.
Hình ảnh anh giờ đã mờ đi...