Xin chào Bóng tối, người bạn cũ của tôi
Tôi lại đến trò chuyện cùng anh đây
Bởi lẽ một ảo ảnh len lỏi mầm mống của nó trong khi tôi ngủ
Và ảo ảnh ấy lớn dần trong trí óc
Vẫn còn đây trong
Âm thanh của tĩnh lặng
Trong những giấc mơ liên lỉ tôi cô đơn cất bước
Con đường hẹp sỏi đá
Bên dười vầng sáng của ánh đèn đường
Tôi khiền cổ áo mình ướt lạnh
Khi đôi mắt nhói lên vì ánh đền neon
Xuyên qua màn đêm
Và chạm đến âm thanh của tĩnh lặng
Trong ánh sáng đèn trần tôi đã thấy
Mười ngàn người có hơn
Người ta nói mà không hề ra tiếng
Họ nghe mà chẳng hiểu
Người ta viết nên những khúc ca không bao giờ được vang lên
Và không ai dám
Làm náo động âm thanh của tĩnh lặng
"Đồ ngốc" tôi nói, "Các người chẳng biết gì
Cái yên lặng cũng như sự phát triển của những thứ xấu xa
Nghe tôi nói này, tôi có thể dạy cho các người
Cầm tay tôi và tôi có thể với tới"
Nhưng bao lời tôi nói tựa như giọt mưa rơi lặng câm
Và tiếng vang
Trong cái giếng của tĩnh lặng
Con người cúi đầu cầu nguyện
Với vị thần neon họ dựng nên
Và biển báo léo lên dấu hiệu cảnh báo
Nhừng từ đã định sẵn
Và nó nói, lời tiên tri được viết trên tường nơi đường hầm
Và trong hành lang của căn hộ
Và thì thầm trong âm thanh của sự im lặng.