Tô Võ Chăn Dê
Viễn Châu
Nhạc:
Buồn thân ly hương ta lắng nghe gió rừng xa xa, mấy năm rồi thời gian sao nó cứ trôi hững hờ. Khi dâng chiếu Hớn vương quyết tâm sang Hồ, nơi giữa đền Hung nô, buông ra những lời khẳng khái, chẳng hề lung lay, khiến ta phải cam lưu đày. Trong rừng già âm u, sương chiều mờ đảo vắng, gió reo gió than đêm ngày sầu ly hương, u hoài hồn cố quốc tim vấn vương đau buồn...ôi căm hờn Phiên bang..
Vọng cổ:
1) Tuyết trắng điểm lơ thơ trên mái lều mục nát thì mái tóc của ta cũng lấm tấm điểm... sương... rồi. ... Cố quán vạn trùng xa, chưa có dịp phản hồi, Tô Võ này trút bỏ lớp cẩm bào sặc sỡ, khoác chiếc áo tồi tàn lủi thủi chăn dê, Hớn bang ơi thống thiết can trường chua xót mãnh hồn quê. Bấm đốt tay mười tám độ Đông về, là mười tám năm sống trong vùng tuyết trắng...
2) Tay run run gởi mấy dòng tâm sự, trên xác lá khô tơi tả rụng bên lều.
Thân thể tàn phai theo nắng sớm mưa chiều. Tuyết rơi mau trên lối mòn miền hoang lãnh và đã làm giá lạnh hồn ta. Nửa giấc công khanh cười mộng cũ, nỗi niềm tâm sự tỏ cùng ai, thời gian vun vút trôi qua không trở lại mà chuỗi ngày tàn cũng đè nặng quằn vai...
Lối:
Tuyết rơi trắng xóa miền hoang tái
Cách mấy trùng dương khó trở về.
Mười tám năm trời xa cố quốc
Trông về phương cũ lạnh hồn quê.
Vọng cổ:
4) Mười tám năm qua nơi chân trời góc biển mộng hồi quê chan chứa lệ... muôn... hàng…Mỗi bận thu sang trông nhạn bay vơ vẩn từng đàn. Nhớ cố hương thắt thẻo bởi thân mình sống gởi ở tha bang. Rồi ta nhớ đến loài chim Việt lót ổ còn lựa cành Nam, ngựa hồ nghe hơi gió bấc còn hí vang nhớ miền quê cũ, ta trông về đất Hớn mà bâng khuâng chết lặng tâm hồn.
5) Mưa nắng tha bang không mờ phai khí tản, dù gian nan vẫn giữ dạ trung thành. Bao nỗi gian lao chỉ than thở riêng mình. Giữa nơi hang sâu núi thẳm chỉ có con vượn hiền lành bầu bạn sớm trưa. Hỡi loài cầm thú mi ơi, mi làm sao biết được tâm sự của một người khứ quốc ly gia. Thà một thác thề tận trung báo quốc, mười tám năm ta chịu cảnh lưu đày.
6) Tuyết rơi trắng xóa trời xanh thẳm bát ngát trùng dương sóng bạc đầu.
Sau khi được hoàng hậu Chiêu Quân dùng lời lẽ tha thiết van xin, vua Hung Nô mới trả ta về quê quán. Khi cánh buồm nâu từ từ xa hải đảo, ta còn trông thấy con vượn hiền lành gạt lệ trông theo. Sương mờ in mấy dãy non lam thuyền lướt gió bấp bênh trên lượn sóng. Ta đưa tay lau nước mắt thương kẻ đã sống bên ta mười tám năm trời.
Thuyền đã trôi đi rồi lẫn khuất dưới màng sương mơ hồ lạnh buốt. Nhưng tiếng hú não nùng như vẫn còn vọng lại xa xa.