Lúc vừa lớn anh biết chi tình yêu
Có người đến thăm muốn được làm quen
Lòng anh bối rối xôn xao
những khi em thường trộm nhìn
Anh không hiểu lắc đầu liên miên
Chữ "ngờ" thế gian có ai học đâu
Ấy vừa mới quen chữ "tình" in sâu
Tưởn rằng mãi mãi yêu nhau
sẽ không bao giờ nhạt màu
Nhưng nay tình biến thành hận sầu.
Dù cho ai đã phụ tình
Đem hững hờ đổi trao với mình
Làm sao tôi quên được người yêu.
LỠ LẦM đã yêu không tính thiệt hơn
Dẫu nghèo trắng tay chấp nhận cô đơn
Ngàn năm ghi khắc trong tim những câu ân tình ngọt mềm
Yêu em rồi muôn đời chẳng quên./