Không phải cổ tích
Em cũng không đủ xinh đẹp để so sánh mình với nàng Lidơ trong truyện cổ Andecxen
Nhưng…
Từng giọt máu hồng tứa ra trên mỗi mũi kim đan cùng những sợi tầm ma kia là có thật
Em dệt tầm gai cho trái tim mình…
Và đau!
Em - mảnh vỡ cô đơn sau quá nhiều mất mát
Bàn tay nhỏ bé chông chênh...không níu nổi những ân tình vời xa
Vô tình chạm nhẹ vào người trong dòng đời tấp nập
Để rồi từng đêm bật khóc…
Trốn chạy người trong những cơn say
Những nhớ thương xua em về miền giông bão…
Người đến bên em...
Chỉ để đắp cho lại chiếc chăn em đã đạp tuột
Rót cho em một ly nước
Lau vội những giọt nước mắt em rơi
Nhìn em bằng ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người đàn bà – nhưng không dục vọng
(Ánh nhìn ấm áp nhắc em không còn là một cây non để được chăm sóc
Cần tự bước đi trên đôi chân của mình – dẫu đớn đau và chênh vênh...)
Rồi quay lưng trở ra về trên con ngõ dài mờ tối...
Nước mắt em lặng lẽ rơi…
Người dìu em qua những tháng ngày dài
Cho em niềm tin về một miền nắng ấm
Và cả những mâu thuẫn giằng xé ngay giữa lòng mình…
Với người – em có tất cả: Nỗi nhớ, tình thương, nỗi buồn, niềm đau, niềm hạnh phúc
Nhưng không có sự rung động nơi tim…
Bởi em chẳng thể rung động trước một người đàn ông không dám thẳng thắn và dứt khoát với lòng mình…
Người đã có ai đó để yêu thương, để lòng bình yên, ấm áp – nhưng sao vẫn có thêm nữa một nhịp đập…
Vì em?
Người lặng im… Em lặng im…
Cái lặng im vô hình đau đớn
Em sợ người con gái kia sẽ đi lại nơi con đường có những mất mát em đã đi qua
Sợ chị ấy sẽ thành mảnh vỡ của người quên lãng
Nên em vun vén, trước mặt người luôn nhắc đến chị - để người nhớ còn tồn tại một nhịp đập như thế trước em…
Và em chạy trốn với lòng mình!
Nhưng càng trốn chạy càng thêm nhung nhớ
Giữa chúng mình giăng đầy khắc khoải chơi vơi!
Em và người…
Đã sống tốt hơn khi đi bên nhau…
Nhưng cũng đã vì sự tồn tại của nhau mà làm trái tim đau
Con tim yêu ngốc nghếch, dại khờ!
Em – cô gái dệt tầm gai từ những mảnh vỡ của một giấc mơ…
Những mũi gai rớm máu cũng là những mũi gai hạnh phúc
Nếu em yêu người – thì mọi chuyện đã khác
Không đớn đau và trở trăn từng đêm trắng nghẹn lòng!
Những ngón tay trầy xước
Ứa máu đôi bàn tay
Vương vào sợi tầm gai
Để xa xót cuộc tình!
Để nhận ra rằng: Yêu thương quá nhiều sẽ hóa những niềm đau