Phía xa chân trời đang dần nhạt đi
Bạn không thể miêu tả về ngày mai với bầu trời tươi sáng
Giữa đám đông ứ đọng này, tôi chẳng thể thở nổi
Từ khi nào mà tôi lại lặn đến nơi đây ?
Sẽ tốt hơn chứ nếu tôi tiếp tục tiến lên và trút hết mọi nỗi buồn trong tim ?
Nhưng tôi không thể thành thực đến vậy
Dù có biến tất cả trở thành kẻ thù của mình, tôi vẫn cảm nhận được một tia sáng mong manh
Tôi tự hỏi liệu nó có chạm tới chỗ mình ?
Tôi muốn hít thở nhưng sao lại đau đớn đến vậy
Ngước nhìn đêm tối, tôi chỉ là một người thợ lặn đang đối mặt với căn bệnh giảm áp
Để chắc rằng mình còn sống
Tôi tiến về phía đáy đại dương sâu thẳm, và hít thở thêm lần nữa
Khi tôi mở chiếc bản đồ trong tâm trí mình vào đêm ấy
Lấp kín trong đó chỉ là những thiếu sót của bản thân khiến tôi cô đơn và sợ hãi
Cho dù tôi luôn cho rằng mình là kẻ mạnh mẽ
Dù luôn nghĩ bản thân mình mạnh hơn bất cứ ai
Một chú thiên nga lạc bầy đang lơ lửng trên bầu trời đêm đầy sao
Vừa nghĩ rằng đó là sự an ủi, cơn mưa chợt ập tới
Nếu như một vì sao chỉ có thể là chính nó, vậy thì tôi cũng chỉ có thể là chính mình
Liệu tôi có thể tiến xa đến đâu ?
Vác trên lưng chiếc mỏ neo nặng nề, tôi khẽ thốt lên lời nguyện cầu
Như một dấu hiệu, cơn mưa dần nặng hạt
Tôi muốn hít thở nhưng sao lại đau đớn đến vậy
Ngước nhìn đêm tối, tôi chỉ là một người thợ lặn không có cách nào nổi lên trên mặt nước
Để chắc rằng mình còn sống
Tôi tiến về phía đáy đại dương sâu thẳm lần cuối
Tôi sẽ thử hít thở
Dù chỉ cảm nhận được một phần hạnh phúc bé nhỏ, tôi sẽ không bao giờ chìm xuống lần nữa.