Đường về canh thâu, đêm khuya ngõ sâu như không màu, qua phênh vênh có bao mái đầu, hắc hiu vàng ánh điện câu.
Đường dài không bóng, xa nghe tiếng ai ru mơ mộng, mưa rơi rơi xóa lối đi mòn, có đôi lòng vẫn chờ mong.
Ai chia tay ai đầu xóm vắng im lìm, ai rung lên tia mắt ngàn câu êm đềm, mong sao cho duyên nghèo mái nắng gieo thềm, đẹp kiếp sống thêm.
Màn đêm tịch liêu, nghe ai thoáng ru câu mến chiều, nghe không gian tiếng yêu thương nhiều, hứa cho đời thôi đìu hiu.
Đêm tha hương ai vọng trông, đêm cô liêu chinh phụ mong, đêm bao cánh mưa âm thầm, theo gió về khua cơn mộng, hẹn mai ánh xuân nồng.
Cho nên đêm còn dậy hương, để dìu bước chân ai trên đường, để nhìn xóm khuya không buồn, vì người biết mang tình thương.
"Đường về canh thâu, đêm khuya ngõ sâu như không màu, qua phênh vênh có bao mái đầu, hắc hiu vàng ánh điện câu.
Đường dài không bóng, xa nghe tiếng ai ru mơ mộng, mưa rơi rơi xóa lối đi mòn, có đôi lòng vẫn chờ mong."
"Đêm tha hương ai vọng trông, đêm cô liêu chinh phụ mong, đêm bao cánh mưa âm thầm, theo gió về khua cơn mộng, hẹn mai ánh xuân nồng.
Cho nên đêm còn dậy hương, để dìu bước chân ai trên đường, để nhìn xóm khuya không buồn, vì người biết mang tình thương."
"Đường về canh thâu, đêm khuya ngõ sâu như không màu, qua phênh vênh có bao mái đầu, hắc hiu vàng ánh điện câu.
Đường dài không bóng, xa nghe tiếng ai ru mơ mộng, mưa rơi rơi xóa lối đi mòn, có đôi lòng vẫn chờ mong."