Tối qua bỗng tình cờ thấy em sau những dại khờ. Trách em tìm thấy nụ cười nên cười thật tươi. Những nụ cười đó anh chẳng được dành nỗi đau đành mang một mình. Lẻ loi buồn anh lặng nhìn bóng em xa dần còn anh đứng trong cuộc tình.
dk:
Phải chăng em đã quên được anh và đang bước đi trên con đường riêng. Phải chăng em đã quên tình yêu với bao buồn vui bao mộng mơ. Phải chăng em đã không còn mong được trông thấy anh như anh khát khao. Hãy cho anh một chút vô tâm để quên được em