Anh nhung trong mình khối đá còn rêu xanh
Từ đầu nguồn Rào Quán ĐaKrông,
Âm thâm xuôi, xuôi về nơi em
Cuối dòng sông Thạch Hãn,
Em có nghe chăng hương muối của rừng xanh.
Có từ nơi anh nồng nàn thầm lặng
Đá ơi sâu nặng mấy ngàn năm,
Tiến trinh như lòng người Quảng Trị
Vất vả cam go, đã đổi mồ hôi, đã đổi mồ hôi.
Thạch Hãn, Thạch Hãn ơi
Phía ấy hướng chân trời Cửa Việt,
Có loài hoa nở ra từ cát bạc
Có cửa sông mặn muối đại dương,
Và dòng sông mặn mồ hôi của đá.
Rào Quán, ĐaKrông
Tình yêu đôi ta từ đầu nguồn huyền thoại,
Nâng bước chân bằng con đường đá hát
Xây tương lai từ sắt khói xi măng,
Mai rồi Rào Quán lung linh
Sáng sao có mặn muối nặng tình em.
Lời 2
Anh mang trong lòng nỗi nhớ kỹ niệm xưa
Từ Ba Lòng, đập chắn xa xôi,
Con đò em xuôi về nơi anh
Cuối dòng sông Thạch Hãn,
Ôi những tháng năm gian khó của Trường Sơn.
Nhớ một câu ru cồn cào Cửa Việt
Gió lay cánh võng giữa ngàn xanh,
Nôn nao nhớ về thành Quảng Trị
Khói lửa thương đau, trắng một vành khăn, trắng một vành đai.
Thạch Hãn, Thạch Hãn ơi
Con nước vẫn xuôi về Cửa Việt,
Như lòng anh thủy chung cùng nước mặn
Nơi mồ hôi trộn với đại dương
Và dòng sông mặn mồ hôi của đá.
Rào Quán, ĐaKrông
Tình yêu đôi ta từ đầu nguồn huyền thoại,
Cho hôm nay con đường dài Xuyên Á
Ta bên nhau cùng non nước đi lên,
Sông dài biển lớn mênh mông
Nước non trĩu nặng, nghĩa tình về đây...