Giờ em đang nơi nao, đời em đang ra sao, người có biết nỗi đau lòng anh,
Và khi vui bên ai, nụ hôn xưa chưa phai, còn một người vẫn mãi yêu em.
Khi ban mai sang xóa tan màn đêm, em trao anh nụ hôn sao nồng ấm,
Nay em ra đi một câu không buông lơi, để lại anh trong nỗi hiu quạnh.
Nhìn mùa thu trôi qua, lòng quặn đau con tim, lại một đông anh không có em,
Giờ đôi chân liêu xiêu, đời con trai cô liêu, giờ anh biết sẽ đi về đâu...
Dẫu ngàn lần níu kéo, em đã xa thật rồi...
Ôi giờ này chỉ còn một mình tôi và em đã đi xa thật rồi. Ánh dương tàn nhường cho đêm tối buồn vương trên lối đi xưa. Kỷ niệm đẹp dưới cơn mưa như vết cứa vào con tim mỏng manh của anh. Vết sẹo đó chẳng biết bao giờ lành trong tâm hồn anh em vẫn là mãi mãi. Dù đôi ta chia hai, cho dù ta sẽ không hề gặp lại, dù tự nhủ mình phải cố quên em, tự nhủ mình không được nhớ tới em, nhưng xem ra chỉ là trong giây lát. Ký ức xưa cuồng dâng dào dạt trong tâm hồn vốn đã tan nát của anh. Em ra đi rừng lá xưa quên khoác màu xanh, chim chợt quên tiếng hót trên cành, và mình anh ngồi trong đêm lạnh, nhớ tới em nhớ dáng ngọc, mắt bồ câu, suối tóc xõa đen, ngón tay thon, nụ cười xinh dịu dàng e thẹn, làm anh bao phen ngẩn ngơ thẫn thờ. Dùng lời yêu anh viết thành bài thơ, nhưng nào ngờ bây giờ em nỡ quên đi,em nỡ bỏ đi, em nỡ xoá sạch những gì đã có, những gì em đã từng cho nó là vĩnh cửu mà không một lý do, ngày em đi trời mù mây cuồng quay giông gió...
Chim tung cánh về nơi chốn cũ, em xin anh một lời tha thứ,
Con tim anh giờ đây rớm máu, xin em hãy quên anh.
Thuyền anh giờ đây lạc bờ xa bến, anh không tin đã mất em rồi,
Lặng thinh ngồi đây thả hồn mây trôi, nhớ khi xưa ta mới bắt đầu.
Nếu biết trước thà rằng đã thế, yêu một lần để rồi mãi xa nhau,
Dẫu có lúc một ngày nhắm mắt, anh vẫn yêu em...
Mảnh trăng xưa giờ chỉ còn một nửa, lời thề xưa chẳng còn đọng bờ môi, trên lối về xưa chìm trong đêm tối anh lê bàn chân trong đầu nghĩ về một nơi xa xôi, không biết em ngồi hay em đang đứng, em vui bên ai còn anh âm thầm chịu đựng bao nỗi cô đơn, bao nỗi nhọc nhằn, bao nỗi xót xa, mặt bình thản như chẳng có gì xảy ra hay là tại con tim hoá đá, không bạn bè không gặp người xa lạ, tự giam mình với mộng tưởng đã xa. Sống trong quá khứ với khu rừng xanh lá, có anh và em chim hoà lời ca, gió nhẹ vờn theo lời nói thiết tha, ôi sao tất cả những gì đã là của ngày hôm qua anh không thể nào xoá được. Nếu anh được một lần nguyện ước, anh ước mình được làm giọt mưa trôi theo tự nhiên hoán chuyển không sầu đau chất chứa, dập tắt đi ngọn lửa tình si.
Nhớ hồ Gươm anh từng chở em đi,
Đường Tràng Tiền ru hồn người thi sĩ,
Lúc đó em thật giản dị và dịu dàng như đoá ngọc lan.
Hồn nhiên em dạo phím đàn bên lan can cửa sổ,
Anh ngây ngô nên chẳng thể ngờ em có ngày thay đổi như ngày hôm nay...