Phan Rang của tôi, gió mặn biển khơi
Đây con đường xưa, thời thơ ấu đời anh đến trường
Bao năm rồi anh ! Dòng sông rịn đỏ vẫn êm đềm trôi
Mà sống lang thang bón trăng còn in.... tình bạn xưa
Sân ga đời anh, tháp chiều bóng nghiêng
Xanh xanh dàn nho cùng năm tháng đời mưa bốn mùa
Bao nhiêu mùa hoa, đường leo lên tháp
Đã bao ngày qua, tượng đá siva nắng mưa nhạt phai cùng tháng năm
Phan Rang của tôi, đầy nắng và đầy gió
Anh bỏ ra đi, hằng mong chốn thiên đường
Phan Rang chợt mưa, giọt nhớ dài trên phố
Quê hương của mình hãy về người ơi
Anh phương trời xa, còn nhớ thời thơ ấu
Con đường năm xưa, đời anh cháy là vàng
Nghiêng nghiêng dòng sông, nặng trĩu dàn nho tím
Thân yêu vô cùng ! Phố thị của tôi.