Anh à!Anh có ghét mưa hông.Có,Vì sao mà ghét mưa dzạ?Vì mưa làm cho em lạnh.Thế anh có thích mưa hông?Có em à.Nhưng mà vì sao?Vì đơn phương cảm nhận được mà cũng có lúc phải rơi nước mắt đấy em.
Hạnh phúc với anh là những giây phút bên em.
Thế nhưng cũng là cơn mưa bay thoáng qua thôi.
Chỉ được bên em một phút giây,dẫu ước mong bên em cả đời.
Đến lúc nào rồi mưa cũng phải tan...
Và mây kéo đi để thấy những ánh nắng vàng.
Chỉ có mặt trời mãi mãi sưởi ấm tim em.
Rồi cơn mưa anh dần héo khô giống như ngàn cơn mưa khác.
Cũng trôi vào trong kí ức,vào lãng quên,như vô hình...
Thà làm cơn mưa bên em dẫu đôi lần.
Còn hơn bay lang thang theo gió hoài nơi đâu.
Ngày nào khi em cần cơn mưa,anh sẽ đến với bao tiếng cười.
Để em được bình yên dẫu trong,khoảnh khắc thôi.
Tìm nơi đâu bao nhiêu hạnh phúc xa vời.
Chợt nhận ra bao nhiêu yêu thương ngoài tay với.
Ngày mai khi anh tìm về nơi,mà em đã khóc trên cánh đồng.
Nơi đó còn có em...chờ không...?