Đã bốn năm xuôi ngược nơi miền xa biết bao muôn phiền, nhớ quê nhà thân thương và nhớ lắm con đường xưa, có người em tan trường cùng về, nắm bàn tay ước thề ngày nào dù xa nhau có chân trời nao vẫn đợi chờ nhau.
Đã bốn năm qua rồi nay về đây thấy sao thật buồn, nơi quê nhà còn đâu người em gái xưa tìm đâu, có người quen bảo rằng nàng giờ, lấy chồng xa bốn năm vừa tròn người yêu ơi cớ sao vội đi để lại nơi này.
Con đường chiều nào chung đôi, bây giờ chỉ còn anh thôi một mình đơn côi, gọi thầm tên em, nghe hồn chơi vơi, em giờ nơi đâu? em giờ nơi...đâu?
Bóng dáng xưa năm nào nay còn đâu có chăng kỷ niệm, dẫu biết rằng tình xa mà vẫn nhớ thương đầy vơi, có bao giờ em chợt nghĩ rằng lối mòn xưa có người dại khờ ngồi nơi đây cứ mong chờ ai dẫu rằng xa rồi!