Ngày xưa em bên anh ân tình cho rất nhiều
em luôn ước mơ ta cùng chung lối cùng tay
trong đôi tay đi trên vườn yêu chúng mình sẽ
bên nhau trọn đời không cách xa.
Mà nhưng anh đâu hay ân tinh em trao quá
nhiêu mà không biết quý em nhu ngày xưa
ấy vì anh vô tư để em một mình mang đớn
đau nước mắt ướt đẫm đôi bờ mi và rồi
người đã cất bước mãi không hề quay lại
thì giờ anh mới hiểu thấu cho nỗi đau long em.
Khi em đi rồi mới biết anh nghe trong lòng
hối tiếc một thời em đã hy sinh cho anh
người yêu hỡi người là nguồn sống của
chính trái tim này hỡi người giờ người ở giờ
đâu hay đến bên anh một lần thôi cho anh
không còn tiếc nối bao nhiêu tháng ngày
đắm đuối để lòng anh bớt ăn năn khi xưa
đã làm em đau