Mãi chìm đắm trong giấc mơ nông cạn mà không một lời than thở
Ánh trăng kia soi thấu tâm can này
Những bông hoa rực lửa nhảy múa dẫn lối cho đôi chân này
Và bài thơ lỗi lầm trói chặt bên trong lồng ngực
Đôi bàn tay này thả trôi theo dòng sông dài vô tận
Những từ ngữ chứa biết bao nỗi niềm đều đã nhuộm màu chàm
Đi lướt qua nhau khiến con tim này trở nên mềm yếu
Dẫu cho không còn nơi nào đễ đi,gió vẫn thổi không ngừng
Trên con đường đỏ ấy,dáng tôi nặng nề hướng về phía bóng tối
Nếu đã trôi dạt đi một lần,tôi sẽ không bao giờ quay trở về
Những gì mà ngón tay này đạt được đều đã nhuộm màu chàm
Còn bao nhiêu đêm vô tận nữa để tôi vượt qua?
Và đến khi nào những ký ức đau buồn này mới tan biến?
Đôi bàn tay này thả trôi theo dòng sông dài vô tận
Sắc hoa dù có diễm lệ đến mấy rồi cũng phai tàn
Đắm chìm trong màu chàm