Ta phải biết rằng mọi hiện tượng trên thế gian này đều phải nương tựa vào nhau để tồn tại. Tình yêu cũng không ngoại lệ. Sẽ không có cái gì gọi là tình yêu nếu nó tách biệt với sự bình an, sự cỡ mở, sự bao dung… Thậm chí, nếu không có gia đình, bạn bè, xã hội, kinh tế, chính trị và cả thiên nhiên thì tình yêu cũng không có chỗ đứng nào để tồn tại. Cho nên, nếu biết quay về chăm sóc những yếu tố tưởng chừng đứng ngoài tình yêu ấy cũng chính là chăm sóc tình yêu.
Vậy mà khi yêu ta thường chỉ để ý đến sự ham thích nhau, suốt ngày cứ quấn chật vào nhau không dám rời nữa bước, đến khi một bên không đáp ứng được sự thỏa mãn, thì sự nhàm chán và phản bội nhau là đều tất yếu phải xảy ra. Và chắc chắn bên ở lại sẽ ngã quỵ ngay lập tức vì không còn gì để sống. Thi sĩ Hàn Mạc Tử đã từng than thở:
“Người đi một nửa hồn tôi chết
Một nửa hồn kia bỗng dại khờ”.
Thật ra ta chẳng bao giờ trao nửa linh hồn cho ai đâu. Chỉ vì một nửa đời sống của ta hoàn toàn phụ thuộc vào cảm xúc của đối phương, nên khi họ đi rồi ta không còn chổ bám, cơn nghiện đang hành hạ ta đó thôi...
Tình yêu cũng như một loại cây xanh, nếu ta không biết cách chăm sóc nuôi dưỡng hoặc thừa hoặc thiếu thì nó sẽ héo tàn và lụng bại. Cảm xúc thỏa mãn ai mà không thích nhưng sự thỏa mãn ấy phải đi liền với trách nhiệm thì ta mới có thể giữ gìn mãi được. Mà nếu ranh giới cái tôi được tháo tung để nhường chổ cho người ấy thật sự thì trách nhiệm dìu dắt nhau đi về hướng thảnh thơi và hạnh phúc chân thật không phải là gánh nặng hay miễn cưỡng nữa rồi, vấn đề là ta có khả năng nớ rộng trái tim của mình ra không. Nếu ta còn quá coi trọng vật chất vướng kèm danh vọng đam mê hình thức hấp dẫn mà lại muốn có được một tình yêu bền vững thì đó chỉ là tham vọng. Ta phải tự lượng sức, ta còn quá yêu bản thân mình thì làm sao ta có thể yêu thương người khác, dù có yêu người khác cũng để phục vụ cho bản thân mình mà thôi. Còn lỡ người ấy xem tất cả những phương diện kia là lí do chính để tình yêu có mặt thì ta biết rằng đó chẳng phải là một nữa ta đang tìm.
Song nếu ta đủ giỏi và bản lĩnh thì ta vẫn đủ sức dẫn dắt mọi đối tượng đi về hướng ta cho là đúng đắn mà không sợ “yêu sai duyên và mến chẳng nhầm người”. Cho nên tình yêu muôn đời là có thật, bí quyết là ta phải luôn tỉnh táo để nhận ra mình và hiểu được người mình thương.
“Yêu như yêu lần đầu
Xin nâng đỡ đời nhau
Bằng con tim hiểu biết
Lo sợ gì thương đau”…