Trong màn đêm trời tăm tối
bỗng nghe tiếng ai kêu gào
như còn đang buồn than khóc
cho tháng năm trần gian đã xa
Sương mù giăng đầy trên lối
gió đêm rít lên liên hồi
như cùng chia niềm đau xót... xa xăm
Nhà hoang một bóng cô liêu
mình ta ngồi khóc thương ta
vọng vang từ cõi xa xăm nhớ thương một người
Ngày xưa mình bước chung đôi
nhà hoang này có đôi ta
mà sao giờ chỉ riêng anh cùng lạnh giá
Tình yêu này trao ta đã trao người
mình yêu nhau cũng yêu rồi
mà nay anh đi cùng bao thương nhớ... xa vắng
Còn em mình nơi xa vắng hư huyền
cùng bao đau đớn ưu phiền
nhà hoang từng ngày thương nhớ... ngày xưa.