Chiều về hoàng hôn buông xuống
Tôi nghe mình buồn,
Đau thương ngập hồn.
Người nơi phương ấy,
Người có biết hay không ?
Tôi một mình sầu đông.
Một lần tình yêu đã đến,
Yêu thương thật thà,
Yêu nhau đậm đà.
Nụ hôn say đắm,
Tha thiết ngỡ trăm năm,
Thơm ngọt ngào tình xuân.
Người bỏ quên thương nhớ,
Tình lãng vào hư vô.
Cuộc tình như cơn lốc,
Xoay cuốn tận phương nào ?
Còn gì tình yêu đã mất,
Lang thang mệt nhoài,
Đa mang tình sầu.
Tìm đâu cho thấy hạnh phúc đã ra đi.
Tôi còn lại quạnh hiu.