Trên những ngón tay mềm mại.
Không thể chống đỡ sự cô đơn mà ta đang chịu đựng.
Ta kêu gọi tên người.
Người khóc giống như hoa đang nở.
Phảng phất nỗi sợ hãi.
Ánh mắt người là ngọn đèn chiếu sáng của ta.
Soi rõ phương hướng cho ta.
Một bước lại một bước.
Trái tim ta chạy về phía người.
Ở ngoài song cửa.
Trái tim ta không thể ngừng xao động dù chỉ là một khắc.
Tình yêu, tình yêu.
Tình yêu ngốc nghếch.
Ta giống như kẻ ngốc nghếch.
Dù cho đau thương, mệt mỏi.
Vẫn muốn đến bên người.
Vẫn muốn ôm ấp người.
Cho dù nước mắt tuôn.
Người ta trân trọng.
Người ta không thể đến gần.
Người giống như hoa đang khóc thầm.
Thoáng nét sợ hãi.
Ánh mắt người là ngọn đèn chiếu sáng cho ta.
Dẫn đường cho ta đến với người.
Một bước lại một bước.
Trái tim ta chạy về phía người.
Đứng bên ngoài khung cửa.
Trái tim ta không thể ngừng xao động dù chỉ là một khắc.
Tình yêu, tình yêu.
Tình yêu ngốc nghếch.
Ta giống như kẻ ngốc nghếch.
Dù cho đau thương, mệt mỏi.
Vẫn muốn đến bên người.
Vẫn muốn ôm ấp người.
Cho dù nước mắt làm vỡ con đê cũng không hối tiếc.
Chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng của người.
Nở rộ trong tĩnh lặng.
Trên những ngón tay mềm mại.
Chịu đựng nỗi cô đơn mà ta không thể tiếp xúc.
Ta gọi tên người.
Người như hoa khóc thầm.
Trông như sợ hãi.
Ánh mắt người là ngọn đèn chiếu sáng của ta.
Dẫn đường cho ta đến với người.
Một bước lại một bước.
Trái tim ta đi về phía người.
Ở bên ngoài cánh cửa.
Trái tim ta không thể nào tĩnh lặng.
Tình yêu, tình yêu.
Một tình yêu ngốc nghếch.
Ta như kẻ ngốc.
Biết rằng người sẽ rời ta.
Vẫn luôn muốn có người, luôn bên người.
Cho dù nước mắt rơi.
Ta cũng không hối tiếc.
Người yêu dấu.
Ta không thể đến gần.
Ta chỉ hy vọng có thể luôn được bảo vệ người.
Dù cho trong tim người không có ta.
Dù cho tương tư.
Chỉ cần ánh mắt người.
Trái tim ta xao động không ngừng.
Một lần lại một lần.
Ta không thể nào khiến mình thôi nhớ người.
Ta không thể nào tự thoát khỏi nỗi nhớ người.
Không thuốc gì có thể chữa được.