Lòng em như trang giấy thơm trắng ngần
Để anh viết nên chuyện tình yêu
Bài thơ xưa còn dang dở chua thành câu
Trăng lung linh bước theo đôi tình nhân
Và khi yêu ai biết đâu là bến bờ
Để rồi phải xa nhau từ đây
Mình xa nhau nên vầng trăng kia vỡ đôi
Trăng cô đơn quá ơi người ơi!
Sao khi xưa người đã ước mơ muôn đời ta mãi đẹp đôi
Nhưng hôm nay người đi cho hạnh phúc tan vỡ rôi
Trăng cô đơn lặng lẽ nhơ ai qua từng góc phố ngày xưa
Nghe trong tim vụn vỡ bao lần nát tan vì ai
Có ai nhớ ngày xưa anh ơi nguoi đã xa tôi mất rồi
Ánh trăng sáng lòng em anh ơi giờ thấm ướt trong chiều mưa.