Nhạc dạo...
Ai cho tôi tình yêu để làm duyên nụ cười, tôi xin dâng vòng tay rộng mở để đón người đi vào tim tôi bằng môi trên bờ môi. Nhưng biết chỉ là mơ nên lòng nức nở, thương còn đi yêu thì chưa đến nên gọi tên tình chưa đổ bến nẻo mô mà tìm. Tám hướng bốn phương trời mây, thôi nhé anh đi từ đây, kỷ niệm nào không có vui hay buồn chiều không có hoàng hôn, tình nào hơn nước non. Rồi đây một mai lối xưa tôi về, kể chuyện buồn vui hai đưa mình nghe. Một căn nhà tranh giấc mơ đềm em, lắng nghe tiếng nhịp con tim hai người gọi chung một tên. Em có về, về ngõ xưa ? em có còn, còn từng đêm đếm sao cho tình mình thương mảnh trăng khuyết che mây mờ. Buồn nào hơn đêm nay, buồn nào hơn đêm nay khi ngoài kia bão tố đầy trời. Từng cánh lá cuốn gió trôi vào long đêm thâu, thương thầm mối tình Ngâu. Ngày về ôi xa quá cánh nhạn còn miệt mài trong nắng hồng mê say. Lạc bầy chim chíu chít hai phương trời cách biệt, bên chờ và bên mong. Người đi đi ngoài phố, chiều nắng rớt bên sông, người đi đi ngoài phố, nhớ dáng xưa mịt mù, thành ghế đá, chiều công viên ngày xưa, ngày xưa đã hết rồi. Người đi đi ngoài phố, chừng bỡ ngỡ bơ vơ, Người đi đi ngoài phố mấy dấu chân lạc loài, hình bóng cũ người yêu ơi còn đâu, còn đâu tình yêu đã lỡ rồi....
Nhạc dạo...
Sao mùa xuân không đến khi đông tàn? Sao hồn ta như chiếc lá thu vàng? Kiếp cô đơn, chập chờn buông trong bóng đêm dài chỉ một mình ta với ta. Ôi còn đâu giây phút yêu ban đầu? Cung đàn xưa vương vấn mối tơ sầu. Nhớ chăng em lời thề xưa, ai nỡ vô tình đành lìa xa bến mơ. Nửa đêm nói chuyện chúng mình yêu nhau, một vầng trăng khuya lạc trên tuyến đầu. Em hỡi sau này, chúng mình thành đôi như lúc trăng rơi nhưng rồi lại đầy thì tương lai đó có anh và em kết tên chung thiệp hồng. Suốt đêm không ngủ, bên tách cafe đen chúng ta ôn chuyện đời. Ngày mình còn thơ in như hình với bóng, phút giây chưa hề rời. Xuân qua mấy lần, chôn kín chuyện xa xưa, tình cờ gặp nhau hai đứa cùng đơn vị không ngăn được nỗi mừng anh kể tôi nghe ngày anh mới ra trường. Rồi một hôm tôi gặp nàng, đem tiếng hát cung đàn với niềm yêu lai láng. Nhưng than ôi quá bẽ bàng, bao tiếng hát cùng đàn nàng chẳng màn còn chê chán. Nhìn đời thấy lắm phũ phàng, mượn tiếng hát cung đàn với niềm đau dĩ vãng nhưng bao giông tố lan tràn lên gác tía huy hoàng siêu đổ theo nước mắt nàng. Còn đâu đâu lá ngọc cành vàng? còn đâu đâu quyền quý cao sang? Em chính em ngày xưa đó đến bây giờ phiêu bạt giữa trần gian. Còn tôi vẫn tiếng nhạc cung đàn, còn tôi vẫn nghệ sỹ lang thang. Em em nhớ xưa rồi em khóc, tôi thoáng buồn thương giọt lệ đài trang. Từ khi hoa lá tô thắm cuộc đời, từ khi manh áo sưởi ấm lòng người. Tìm trong hơi gió và trong tiếng kêu, tôi viết lên cung nhạc điệu tiếng ca ngợi tình yêu. Một yêu non nước như mối tình đầu, là yêu quê hương mảnh đất đẹp giàu và tha thiết nữa là em với tôi khi đã cho nhau cuộc đời, mặn nồng đôi có đôi...
Nhạc dạo...
Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ, nhiều nét đổi thay từ mái rêu mờ, bên hiên hàng giờ kiếm những bạn xưa may ra có còn đôi đứa sống yên vui với đời học trò.