Tình đẹp muôn thưở, là tình trong trắng tuổi học trò,
Phượng hồng rơi đỏ, sân trường nhuộm gót chân son.
Năm cuối hè sang, lúc tan trường,
Âu yếm nhìn nhau, suốt con đường,
Từ biệt chia tay, trên quãng đường đê kẻo người đi.
Một vầng trăng tỏ, là từng soi bóng của đôi mình,
Một dòng sông nhỏ, con thuyền trên sóng lênh đênh.
Trao đổi bài thơ tỏ tâm tình,
E ấp làm thinh đến bao giờ.
Thời gian đã lỡ,nhưng bóng người xưa tôi luôn tôn thờ.
Nhớ một thời thơ ấu, nơi làng quê nghèo.Nhưng tình thương trong sáng dịu êm,
Trên cánh đồng ruộng xanh, tiếng ai hò đẹp tình thắm duyên quê.
Có một chiều lộng gió, bóng người trai làng, quay về tìm, người em gái ngày xưa.
Nhưng cõi đời biễn dâu,bao tháng năm dài không biết em ở đâu.
Mộng đầu tan vỡ, trọn đời tôi cứ mãi đi tìm,
Sầu tình than thở, trách mình không dám nói yêu em.
Duyên kiếp đành ôm mối tơ sầu, lưu luyến từ lâu phút ban đầu,
Đường trần vạn nẻo, ta chẳng gặp nhau nhớ thương chưa phai màu.