Ta đi trong đời, một đời nặng mang biết bao nhiêu nợ ơn sâu,
Ơn cha ơn mẹ từ khi ấu thơ bồng bế, nâng niu dịu dàng,
Ơn cô ơn thầy bài học sớm hôm đưa bước chân qua tuổi thơ,
Trăng soi bên thềm, mặt trời ban mai gió ru câu hát êm đềm.
Phật Pháp bao la như trời xa,
Soi vào cuộc đời tươi thắm nghìn hoa.
Từ đó ta đi trong bình minh,
Yêu thương vạn loài thiết tha đầm ấm.
Lòng biết ơn xin như biển khơi,
Dâng cả cuộc đời lên đấng Từ Bi.
Đỉnh núi hay con sông lặng trôi,
Cho ta trời đất tinh khôi đẹp ngời.
Mang ơn đường xa mưa gió, ai cho một bát cơm đầy.
Trong cơn buồn đau khăn khó, ai chia sẻ chiếc vai gầy.
Cây trong ngày thu thay lá, dặt dìu câu hát...xa xăm.
***Lời 2***
Đi qua trong đời, hiểu rằng đời ta đã mang vô vàn ơn sâu
Công ơn cha mẹ tựa như núi cao biển lớn mênh mông vời vợi.
Thênh thang sân trường, bài học bóng roi hoa bướm cho ta tuổi thơ.
Trăng thu êm đềm, mùa hè cơn mưa tiếng ve thương nhớ vô bờ.
Và tiếng chuông ngân ngôi chùa xa,
Đưa người tìm về xuân thắm nghìn hoa.
Từ đó tim ta như mở ra,
Yêu thương được từng cánh chim, ngọn lá.
Lòng biết ơn xin như trùng dương,
Đem cả cuộc đời nương bóng Từ Bi.
Dòng suối trôi qua khu rừng mơ,
Nuôi xanh trời đất tinh khôi đẹp ngời.
Phong sương người nơi biên giới,
Nông phu ruộng lúa vơi đầy,
Chân ai miền xa đi tới,
Chia nhau tình nghĩa sâu dày.
Mang ơn nhiều nên đâu dám,
Làm người không biết... thương yêu.