Tôi thương miền quê.
nhớ hoàng hôn trên đất xưa.
Nghe tiếng tiêu
mơ màng chiều hè.
Tôi yêu người xưa.
áo nâu hương duyên thật thà.
Đời mặn nồng
hồng lên đôi má.
Nhưng thôi giờ đây
nắng tàn phai trên khóm tre.
Bao áng mây
bên trời mịt mờ.
Thương ai nhạt môi,
mắt sâu lắng như đêm dài.
Đời cần lao
khoác lên mình trai.
Hoàng hôn phai nắng.
Chân trời xa vắng.
Còn đâu tiếng tiêu buông.
Chiều tà mênh mang.
Thoáng bên đồi nương.
Có tiếng ai thở than.
Tôi thương làng xưa.
Mái nghèo
không manh liếp che.
Tia nắng phai mau
ngoài đầu hè.
Tôi thương miền quê.
Khóm tre xác xơ tiêu điều.
Người buồn u uất
ôm tình sâu.
Hoàng hôn phai nắng.
Chân trời xa vắng.
Còn đâu tiếng tiêu buông.
Chiều tà mênh mang.
Thoáng bên đồi nương.
Có tiếng ai thở than.
Tôi thương làng xưa.
Mái nghèo
không manh liếp che.
Tia nắng phai mau
ngoài đầu hè.
Tôi thương miền quê.
Khóm tre xác xơ tiêu điều.
Người buồn u uất
ôm tình sâu.
Tôi thương miền quê.
Khóm tre xác xơ tiêu điều.
Người buồn u uất
ôm tình sâu.
------------------------
Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ
Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn, bàn tay chắn gió mưa sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đêm mờ
Hồn lẽ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn
Hôm nào em về, bàn tay buông lối ngõ
Đàn lên cung phím chờ sầu lên dây hoang vu
Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Chiều sương ướt đẫm cơn mê
Trời cao níu bước sơn khê
Ngày mai em đi, cồn đá rêu phong rũ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hồn, nghe ngoài trời giăng mây luôn
Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương