VÔ SONG
Rêu đã phủ xanh căn nhà gỗ.
Con đường ngày càng thâm sâu , Mạnh Tống trúc (tre) rơi rụng một màu xanh phỉ thúy.
Sương đã phủ trên đống lọan thạch.
Loại ẩn cư này gọi là Giang Hồ.
Cung tên nhảy múa khắp bầu trời vậy mà đã che đậy cả ánh mặt trời ở tường thành.
Là ai … đang khóc
Xông lên, các người có hiểu không, hãy gấp rút lên
Có bao nhiêu sức lực thì sẽ kéo theo bao nhiêu cung tên.
Ta nói võ công không thể cao hơn chuông của Tự viện
Gió của thiền định, Cây tùng thanh tịnh như nuớc.
Điệp khúc:
Mệnh cách của ta là vô song, nhất thống giang sơn, trong cơn hoang dại của chiến thắng, ngôn ngữ ta âm u mang theo sự bi thương
Trên đường đóng quân hạ trại, thanh đồng đao sắc bén không thể tùy tiện dùng, lấy muôn dân trăm họ làm trọng
Mệnh cách ta là vô song, thống nhất giang sơn. Sau khi phá thành ta sẽ mỉm cười tuyệt không tham chiến.
Ta sẽ chờ đợi ngày các ngọai tộc cùng huớng lên trời, liên minh uống máu ăn thề, ta sẽ chờ đợi lòng trung thành của ngươi, ta sẽ tắm trong ngọn lửa và hóa thành rồng.
Ấm trà cổ đã khuyết
Khắp mấy dặm bên ngòai, bụi tung mù mịt theo gót ngựa.
Khói lửa ám hiệu bốc lên từ tường thành
Loại thế đạo này gọi là Loạn thế.
Lịch sử này quá mơ hồ
Vết rỉ sét trên thanh đao lại quá rõ ràng.
Là ta… đang khóc.
Ngươi đi, ngươi đi, ngươi tiếp tục đi
Ta gõ mõ bắt đầu suy tuởng về chiến dịch của trận đánh này.
Ta công thành chiếm đất, ngươi muốn máu lạnh thì phải cần thêm dũng khí
Tuốt kiếm vung ra, chém sắt như chém bùn.
Ngươi đi, ngươi lại đi, ngươi tiếp tục không địch lại ta, một nhát chí mạng này
Tiếng sáo từ phương xa sẽ đưa tin chiến bại của ngươi
Giữ vững sát khí này, cảm xúc khát khao chiến thắng này, để ta trị vì thiên hạ