Phiến đá sầu.
Mai em xa rời tôi, còn ai cùng đi giữa đời. Mênh mông đây là đâu, là biển vắng đêm sâu.
Khi em quay mặt đi, lòng tôi tựa phiến đá sầu. Chơ vơ trong lặng câm, muộn phiền theo tháng năm.
Em hỏi tôi, phiến đá có tình yêu không?
Em hỏi tôi, phiến đấ có linh hồn không?
Linh hồn tôi nay là đá sỏi
Nhưng đá nằm, khổ đau với tình yêu em.
Em hỏi tôi, đá biết thở dài xa xôi?
Em hỏi tôi, đá có ngậm ngùi chia phôi?
Em và tôi thiên đường mất rồi.
Trên lối về mình tôi bước dài lê thê.
Em vô tình làm sao, hồn tôi giờ đây úa nhầu. Trong đêm thâu gọi tên, lòng càng vắng xa thêm.
Tôi hôm nay là ai? Thà như một phiến đá nằm. Trăm năm như ngàn năm, người cùng đá bâng khuâng.
Em hỏi tôi, phiến đá có tình yêu không?
Em hỏi tôi, phiến đấ có linh hồn không?
Linh hồn tôi nay là đá sỏi
Nhưng đá nằm, khổ đau với tình yêu em.
Em hỏi tôi, đá biết thở dài xa xôi?
Em hỏi tôi, đá có ngậm ngùi chia phôi?
Em và tôi thiên đường mất rồi.
Trên lối về mình tôi bước dài lê thê.