Nghe mưa buồn rơi, thổn thức gối chiếc hoang vắng đêm tối, chợt nước mắt bỗng ướt hoen bờ mi,
Bởi những yêu thương nồng say vòng tay người yêu. Mùi hương thơm mê say ngất ngây, với suối tóc sóng mơn man đâu còn.
Khi đôi ta còn nhau, chiều mưa phố vắng có đôi bước âu yếm, làn gió buốt chiếc lá rơi bờ vaị
Dù cho lạnh câm hạt mưa nhẹ lăn, sao lòng anh ấm lạị
Dù cho đường mưa chiều hoang vắng, câu tình yêu vẫn nồng.
Mắt đắm đuối đôi ta nhìn nhau thầm mong, tình yêu sẽ lâu dài
ĐK :
Tình yêu nào đâu là câu mộng mơ, cớ sao người mau đành quên,
Để anh giờ đây lòng tê tái, tim vỡ tan hỡi người
Lòng anh không ngăn được lệ xót xa,
Giờ đây mình anh buồn lê bàn chân, gió mưa đời anh người ơị
Vực sâu niềm đau giọt nước mắt như giọt mưa xuống đời,
Nuối tiếc mãi bao nhiêu nồng say ngày qua, tình ta chết theo người
Ðêm nay mưa lại rơi, lòng hoang vắng chới với trong nỗi cay đắng, đường phố vắng tiếng bước chân người xưa.
Lòng đau hồn tan lạnh băng tình anh, sao người yêu nỡ đành. Giờ đây người xưa tình duyên mới quên ngày xưa ước thề, để nỗi nhớ trong anh đêm nay tràn dâng, tình ơi hãy quay về!
ĐK :
Tình yêu nào đâu là câu mộng mơ, cớ sao người mau đành quên,
Để anh giờ đây lòng tê tái, tim vỡ tan hỡi người
Lòng anh không ngăn được lệ xót xa,
Giờ đây mình anh buồn lê bàn chân, gió mưa đời anh người ơị
Vực sâu niềm đau giọt nước mắt như giọt mưa xuống đời,
Nuối tiếc mãi bao nhiêu nồng say ngày qua, tình ta chết theo người