Sáng nay em về
Miền đất mù xa
Chuyến xe đi rồi
Một mình anh ngồi chờ ai
Đường xa heo hút
Em qua mấy sông mấy phà
Để lại mình anh trông theo
Phía trời mây đen
Mà thương yêu em bao năm
Lao khổ nuôi chồng
Sóng xô trôi dạt bềnh bồng
Dâng trọn thuỷ chung
Ôi những ngày nổi trôi
Nuốt giọt mồ hôi
Gian nan khuya sớm nuôi con
Nuôi hy vọng ngày mai
Anh về lại đây
Bên nhau không sợ buồn đau
Đến khi anh về
Đò lỡ chợ trưa
Chút văn chương còm
Chẳng còn nuôi được đời nhau
Đời không dùng nữa
Văn chương tiếng tơ chán chường
Tội dùm đời em theo anh
Héo cả xuân xanh
Cầm lòng xa anh
Em đi không bởi vong tình
Bởi anh mong rằng
Cuộc đời em còn ngày mai
Trôi trên dòng sông đời
Ôi chiếc bóng tôi đơn côi
Vụng tay tôi để
Con đò khác đưa
Đưa sáo qua sông rộng
Theo người về xuôi
Thương cây cầu tre làng
Thương cây giá trôi theo tôi
Lạc vô dâu bể chân mòn gót lê
Xa thứ ba biển
Xa người chợ quê
Đưa sáo qua sông sâu
Trăng nó cũng phai màu
Tiếng mái chèo còn in trong tôi
Trời xui chi cản
Mưa ngàn cánh rơi mau
Chim sáo bay xa rồi
Trăng cũng bỏ cội nguồn
Như bên đời sầm sập mưa rơi
Lòng như ai mới
Đông sầu vào đầy vơi
Anh xin làm con đò
Đưa chim sáo qua sông
Đò trôi êm ả ơ
Qua miền ấu thơ
Câu hát ru khe khẽ
Theo mộng vào mơ
Anh xin làm đôi bờ
Nâng niu bước chân em qua
Bờ bên kia lở
Tay người cách chia
Thương đất bên đây bồi
Những lời nỉ non
Thời gian trôi lướt qua
Xác xơ miếng trăng tà
Bến cũ cây già
Trôi về nghe mưa
Khóc hoài con sáo bay xa
Chiều nay trên bến xưa
Hắt hiu bóng con đò
Gác mũi lên bờ
Khóc ngồi khóc đứng
Tiếc hoài con sáo sổ lồng
Con sáo bay xa
Lục bình trôi sao không trôi mãi
Mà lại thắm mãi tình sầu
Chỉ một đêm thôi
Tóc đã bạc màu
Ân tình chìm sâu
Giờ đã xa nhau
Con cá trên sông
Vẫy đuôi ra biển
Con chim chiền chiện
Bỏ đất liền về non
Lục bình ơi sông sâu chi mấy
Để rồi ta phải lụy đò
Trách phiền thân tôi
Sao quá nặng lòng
Để khổ lụy thôi
Lòng ngờ chiêm bao
Hôm tối có nhau sáng ra
Thôi đã xa nhau
Biền biệt sông nước buồn ngẩn ngơ
Thôi tình thôi ví cũng bọt bèo
Ví cũng bọt bèo
Người bỏ người trong lúc gieo neo
Người đi như gió qua sông
Bỏ quên dòng nước
Mênh mông nỗi buồn
Người đi như gió qua chuông
Ngả nghiêng bụi chuối
Xót xa não nề
Người đi quên hết lối về
Giờ ngồi đây ôm con tim vỡ
Để mà than thở với lục bình
Ngắm lục bình trôi
Theo nước dập dềnh
Nước ròng đầy vơi
Tình cũng nổi trôi
Theo sóng lênh đênh
Cách chia đôi ngả
Xa nhau biền biệt
Tan nát lòng rồi người ơi
Thương nhớ bây giờ thương nhớ anh
Nghe dòng khóc hận giọt vào tim
Nhớ anh vô vàn trong kỷ niệm
Thời gian đâu phải dễ mau quên
Xưa nếu ta đừng quen biết nhau
Cũng đừng chấp nhận cuộc tình trao
Bến chia ly tàn đêm nghẹn lời
Đò tình lỡ chuyến xa anh rồi
Từ đây đã đường ai nấy đi
Sẽ chẳng nhìn nhau nữa
Cố quên chuyện tình đã qua
Anh ơi lá hoa nào không tàn
Những ân tình cũng sẽ
Phai dần trong mắt thôi
Đời anh với lụa là gấm hoa
Trải rộng đường anh tới
Chút duyên nghèo xưa sá chi
Em đi với âm thầm tháng ngày
Nhắc tên người yêu dấu
Với bao niềm tủi hận
Ai sẽ không còn thương nhớ ai
Hết rồi cách biệt bọt bèo trôi
Gió mây tan hợp nên chuyện đời
Hồn nghe sao lạnh giá đơn côi
Anh có bao giờ anh nhớ tôi
Khơi dòng suối lệ một lần thôi
Ái ân phai nhạt không chờ đợi
Đò tình lỡ chuyến sang ngang rồi
Lúc vừa lớn em
Biết chi tình yêu
Có người đến thăm
Muốn được làm quen
Lòng em bối rối xôn xao
Những khi anh thường trộm nhìn
Em không hiểu gì
Lắc đầu liên miên
Chữ ngờ thế gian
Có ai học đâu
Ấy vừa mới quen
Chữ tình đã in sâu
Tưởng rằng mãi mãi thương nhau
Sẽ không bao giờ nhạt màu
Nhưng nay tình đầu
Biến thành hận sâu
Dù cho ai đã phụ tình
Đem hững hờ đổi trao với mình
Làm sao tôi quên được người yêu
Lỡ lầm đã yêu
Không gì thiệt hơn
Dẫu nghèo trắng tay
Chấp nhận cô đơn
Ngàn năm ghi khắc trong tim
Những câu ân tình ngọt mềm
Yêu anh một lần
Muôn đời chẳng quên
Ngàn năm ghi khắc trong tim
Những câu ân tình ngọt mềm
Yêu anh một lần
Muôn đời chẳng quên