Ngày hôm qua trắng đêm
Suy tư tận sang hừng đông
Chợt nhận ra mỗi ai đơn côi sầu muộn
“Phù sinh lục ký” lâu nay
Mong ngày sau bình yên
Từng sinh ly cớ sao tử biệt
Tự ai đang dối ai trên con đường đi còn xa
Vội hân hoan chúc câu
“Răng long đầu bạc”
Bảy năm qua dứt câu chia tay
Lặng thinh là xong
Tự ai sa bước vô bể sầu
Đừng ngây ngơ đến vậy
Giờ phân ly chớ nên cưỡng cầu
Càng đau thêm gấp ngàn gấp trăm
Đừng thương tâm thế này
Thời gian qua vết thương xóa nhòa
Giờ buông tay có khi khởi đầu
Đường đi ai dấn thân chông gai
Chịu bao sầu đau
Hiện trong đôi mắt bao xa xăm mờ mịt
Người đợi anh đến năm
35 tuổi kia giờ đây
Nổi trôi nơi sóng xô phiêu bồng
Đừng vô tâm đến vậy
Rượu tân hôn nhấp môi lễ đường
Còn ai kia giá lạnh oán than
Đừng phân ưu thế này
Hồn ai trôi nhấp nhô dưới dòng
Giờ lênh đênh mãi không lặng trầm
Sợ phân ly đến vậy
Thầm nông sâu giấu đi nỗi sầu
Người yêu anh đến nghìn kiếp sau
Người thân quen đến từng đường
Vân tay đã luôn nín lặng
Chẳng buông câu nói ra phận này
Gợn lăn tăn dưới cầu
Hoàng hôn loang lổ con sóng gợn
Đời không may tiếc thương cỡ nào