Bút ai nhẹ lay nét mực loang
Tô điểm Thanh Hoa này
Cánh hoa mẫu đơn trên bình kia
Tựa dáng ai tuyệt trần
Mùi trầm phía trước song cửa kia
Như hiểu tâm ý ta
Chấm phá mấy câu thanh tao
Bên đôi tờ giấy Tuyên
Sắc men phủ tranh thêm vài câu
Như ẩn bao thi vị
Nụ cười hôm ấy mãi xao xuyến
Cứ như hoa nở rộ
Nhưng nàng phiêu tán theo bao làn hương
Bay về chốn phương xa
Mà ta không đến nơi
Khói bếp bên sông mấy dặm
Trời xanh đón cơn mưa
Sóng vỗ xa xôi cách trở
Còn ta ngóng trông nàng
Đề lên Thanh Hoa sứ một bài thơ
Như thư pháp xưa
Vì ai mà ta đặt bút trong nhớ nhung
Khói bếp bên sông mấy dặm
Trời xanh đón cơn mưa
Có ánh trăng trong đáy hồ
Mà soi sáng đêm dài
Màu men xanh xanh
Đã bao đời qua sao luôn trong veo
Tựa ánh trăng soi rọi
Cá chép màu xanh trên nền men
Bơi lội dưới đáy bình
Bút ta đề lên một bài thơ
Phỏng mấy câu tiền triều
Nàng lại cất giấu bí mật kia
Trong lò nung gốm xanh
Cất giấu những kiêu sa mong manh
Như ngàn cánh hoa
Lá đang tàn phai nay mởn xanh
Khi gặp cơn mưa rào
Gặp nàng khi ấy khiến ta nhớ
Trấn Giang Nam thuở nào
Tay nhẹ tô bức tranh sơn thủy nhưng
Sao nàng trốn trong lớp mực đen sâu thẳm kia
Khói bếp bên sông mấy dặm
Trời xanh đón cơn mưa
Sóng vỗ xa xôi cách trở
Còn ta ngóng trông nàng
Đề lên Thanh Hoa sứ một bài thơ
Như thư pháp xưa
Vì ai mà ta đặt bút trong nhớ nhung
Khói bếp bên sông mấy dặm
Trời xanh đón cơn mưa
Có ánh trăng trong đáy hồ
Mà soi sáng đêm dài
Màu men xanh xanh
Đã bao đời qua sao luôn trong veo
Tựa ánh trăng soi rọi
Khói bếp bên sông mấy dặm
Trời xanh đón cơn mưa
Sóng vỗ xa xôi cách trở
Còn ta ngóng trông nàng
Đề lên Thanh Hoa sứ một bài thơ
Như thư pháp xưa
Vì ai mà ta đặt bút trong nhớ nhung
Khói bếp bên sông mấy dặm
Trời xanh đón cơn mưa
Có ánh trăng trong đáy hồ
Mà soi sáng đêm dài
Màu men xanh xanh
Đã bao đời qua sao luôn trong veo
Tựa ánh trăng soi rọi