Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng
Ngày xưa ai quyền quý cao sang
Em chính em ngày xưa đó
Ước xây đời lên tột đỉnh nhân gian
Ngày xưa ai mến nhạc yêu đàn
Ngày xưa ai nghệ sĩ lang thang
Tôi chính tôi ngày xưa đó
Cũng đèo bồng mơ người đẹp lầu hoa
Rồi một hôm tôi gặp nàng
Đem tiếng hát cung đàn
Với niềm yêu lai láng
Nhưng than ôi quá bẽ bàng
Bao tiếng hát cung đàn
Người chẳng màng còn chê chán
Nhìn đời thấy lắm phũ phàng
Mượn tiếng hát cung đàn
Quên niềm đau dĩ vãng
Hay đâu giông tố lan tràn
Lên gác tía huy hoàng
Xiu đổ theo nước mắt nàng
Còn đâu đâu lá ngọc cành vàng
Còn đâu đâu quyền quý cao sang
Em hỡi em ngày xưa đó
Đến bây giờ phiêu dạt giữa trần gian
Gặp tôi vẫn tiếng nhạc cung đàn
Đời tôi vẫn nghệ sĩ thênh thang
Em, em nhớ xưa rồi em khóc
Tôi thoáng buồn
Thương dòng lệ đài trang
Đôi khi trộm nhìn em
Xem dung nhan đó bây giờ ra sao
Em có còn đôi má đào như ngày nào
Kể từ khi vắng anh
Em như tấm vải lụa nhàu
Thương thâu đêm giấc mộng xanh xao
Anh có bề nào ai đón đưa em
Cuộc đời là vách chắn là rào thưa
Thương em tiếng hát sang mùa
Một mai mưa ướt áo em
Áo mỏng đường mòn
Dáng nhỏ chân đen
Đôi khi trộm nhìn anh
Xem đôi tay rắn phong trần năm xưa
Anh có còn mê sông hồ qua từng ngày
Kể từ khi vắng anh
Em như tấm vải lụa nhàu
Đêm thâu đêm giấc ngủ xanh xao
Anh có bề nào ai đón ai đưa
Cuộc đời là vách núi, là tường mây
Quê hương nắng gió đêm ngày
Mà anh chim vút cánh bay
Thăm thẳm đường dài
Không về thăm em