Đập vỡ cây đàn
Giận người đập vỡ cây đàn
Người ơi người ơi
Tình ơi tình ơi
Đập vỡ cây đàn
Giận người bạc trắng như vôi
Giận người điên đảo quên lời
Đập vỡ cây đàn
Giận người con gái yêu đàn
Buồn ơi buồn ơi
Làm sao để nguôi
Đập vỡ cây đàn
Giận người bạc trắng như vôi
Giận đời trở như bàn tay
Chuyện ngày qua
Tôi gặp người con gái
Mang giọng ca thật buồn
Em bảo tôi rằng: Anh đi học đàn
Để đàn theo lúc em ca
Những ngày hoa mộng đời ta
Tôi yêu nàng nên vội vàng lên tỉnh
Đi tìm theo học đàn
Sau một năm trường
Tôi trở về quê hương
Nhưng người em gái
Ngày ấy đã đi rồi
Tôi hỏi thăm dò
Từng người trong xóm tin nàng
Nàng đâu nàng đâu
Nàng đâu nàng đâu
Người báo tin buồn
Nàng gặp nhạc sĩ vang danh
Rồi cùng xây đắp gia đình
Tôi xót thương nàng
Và rồi tôi khóc thương mình
Đời ơi còn chi, đàn ơi biệt ly
Đập vỡ cây đàn
Giận người đổi trắng thay đen
Giận đời trở như bàn tay
Rồi một hôm tôi gặp nàng
Đem tiếng hát cung đàn
Với niềm yêu lai láng
Nhưng than ôi quá bẽ bàng
Bao tiếng hát cung đàn
Người chẳng màng còn chê chán
Nhìn đời thấy lắm phũ phàng
Mượn tiếng hát cung đàn
Quên niềm đau dĩ vãng
Hay đâu giông tố lan tràn
Lên gác tía huy hoàng
Xiu đổ theo nước mặn mà
Còn đâu đâu lá ngọc cành vàng
Còn đâu đâu quyền quý cao sang
Em hỡi em ngày xưa đó
Đến bây giờ phiêu dạt giữa trần gian
Gặp tôi vẫn tiếng nhạc cung đàn
Đời tôi vẫn nghệ sĩ thênh thang
Em, em nhớ xưa rồi em khóc
Tôi thoáng buồn
Thương dòng lệ đài trang
Em, em nhớ xưa rồi em khóc
Tôi thoáng buồn
Thương dòng lệ đài trang