Võng đưa kẽo kẹt sân nhà
Lời ru của mẹ ngân nga trưa nào
Cho con giấc ngủ nồng sâu
Cánh cò trăng trắng bay vào giấc mơ
Năm tháng dẫu đi qua
Nhưng lời mẹ ru
Vẫn bên đời lắng đọng
Nuôi dưỡng hồn con
Dâng tràn ước vọng
Vun vén nghĩa nhân
Bền rộng những ân tình
Cánh cò trong mơ
Ôi huyền diệu dáng hình
Trong tâm khãm
Đã đọng thành ý niệm
Cho con điều mầu nhiệm thiêng liêng
Dáng mẹ hiền hôm sớm long đong
Để mỗi đêm thâu
Con thổn thức trong lòng
Cánh cò nào lặng lội bờ sông
Cánh cò nào ôi lưng còng nặng gánh
Thương mẹ hiền cuộc đời luôn tất bật
Thương những lời ru
Thuần phác đậm tình
Cho tôi gửi gấm tình thương
Vào những cánh cò
Không biết tự bao giờ
Tôi yêu bóng cò quê mẹ
Thương thân cò
Gầy như thân mẹ gian truân
Bay tìm mồi trong ráng đỏ màu son
Chiều buông xuống rồi cò còn lặng lẽ
Đó là hình ảnh tuyệt vời của mẹ
Tần tảo suốt đời cũng chỉ vì con
Tôi tự vẽ bức tranh cò trắng
Giữa trời chiều lãng đãng mây bay
Thân liêu xiêu hình dáng hao gầy
Mẹ tôi đó cả một miền thơ ấu
Con không vẽ
Cánh cò bay lạc đàn đâu mẹ nhé
Vì sợ một hôm
Chợt bừng tĩnh dậy
Chẳng thấy mẹ đâu
Cho con mãi đi tìm
Con vẽ chú cò con bên mẹ âm thầm
Để sớm chiều con gần bên mẹ
San sẻ với người ngọt đắng buồn vui
Tuổi trưởng thành mẹ tiễn con đi
Con ngơ ngác
Trước cuộc đời muôn dặm
Mẹ nói con phải có chí vươn lên
Cho bằng chúng bạn
Thế là chú cò con
Đành đơn lẻ lên đường
Tôi xin hỏi
Có tình nào thiêng liêng cao cả
Sánh cho bằng
Tình của mẹ thương con
Suốt cuộc đời chấp nhận đau buồn
Cho con tất cả tình thương ấp ủ
Trong giấc mơ tôi tìm thơ ấu cũ
Để cánh cò bay khắp quê hương
Mẹ già tóc ngã màu sương
Mong con hiển đạt cố hương trở về
Nay con đã thành nhân chi mỹ
Thì thân cò tiều tụy héo hon
Cánh cò trong giấc mơ con
Dẫu đời dâu bể mãi còn lời ru