Đêm, buồn quá... bàn chân ai đi ngang vội vã...quán khuya vẩn phiêu hoài những khúc ca mà lời ca chẳng có lối ra...
Anh vội vã cũng vì em đây đâu là tất cã, nếu như yêu anh chẳng có lối ra thì tình yêu kia cũng như khúc ca...
Trách em vô hình hay trách anh vô tình, trách em dại khờ nên phải nhận lấy nổi đau một mình, ngoài trời mưa cứ rơi lòng này buồn lắm biết không người ơi...
Có anh một thời nhưng mất anh cả đời, trách em dại khờ nên chẳng thể giữ nổi anh bên đời...
Người yêu ơi biết không ??? ngày nào còn sống em vẫn một lòng... em vẫn hy vọng...