Câu chuyện của tập này bắt đầu
Bằng một bụi hoa giấy thật to
Đỏ rực ở một con đường đất
Nhưng câu chuyện không hẳn
Về bụi hoa giấy
Mà là về một bông hoa dã quỳ
Nằm lẻ loi khép nép
Bên trong bụi hoa
Vốn được sinh ra
Ở giữa một bụi hoa đỏ rực
Cô dã quỳ luôn thấy mình tự ti
Vì màu sắc cánh hoa của mình
Không được hợp với số đông
Vì thế giới mình lớn lên ở đây
Nên cô có lẽ sẽ mãi
Không biết được rằng ở ngoài kia
Có muôn vàn bông hoa giống mình
Câu chuyện sẽ không thể nào
Tếp diễn nếu không có
Anh bồ công anh điển trai
Mọc ở bên kia đường
Anh chàng này điển trai
Đến nỗi các loài hoa xung quanh
Đều mê mệt và tất nhiên
Không loại trừ cô dã quỳ
Anh chàng có một
Bộ tóc mơ màng
Như những bông tuyết mùa đông
Là tập hợp các đàn em
Của mình chờ đến mùa gió
Để rồi bay đi đến nơi khác
Vào một đêm trăng sáng
Một người đàn em
Của anh bồ công anh
Bay sang bên kia đường
Ghé vào tai cô dã quỳ
Và gửi lời của người
Đàn anh bên kia rằng
Em thật là đẹp
Cô dã quỳ sững sờ
Không biết nói gì
Các cô hoa giấy
Cũng ríu rít sung sướng thay
Những dòng cảm xúc này
Như một sức sống mới
Muốn dâng trào trong mình
Ở đâu đó trong lòng cô dã quỳ
Đã có một điều gì đó khác đi
Cô quyết tâm sẽ vươn mình lên cao
Để anh chàng kia
Cho mọi người và đặc biệt
Là bản thân mình thấy rằng
Mình sẽ đón ánh nắng mặt trời
Những cơn gió và
Ngắm nhìn bầu trời
Một cách rực rỡ nhất
Cô lấy hết những chất dinh dưỡng
Tích góp trong rễ của mình
Và vươn lên cao
Trong lòng cô hân hoan
Một điều rằng ngày mai
Cô sẽ đón ánh nắng đầu tiên
Một cách trọn vẹn nhất
Sáng hôm sau ánh nắng sớm
Đánh thức cô dậy
Với tình yêu phơi phới trong lòng
Những cánh hoa của cô dãn ra
Những chiếc lá dưới thân vươn rộng
Một cách đầy tự tin
Sức sống mãnh liệt này
Làm các cô hoa giấy
Và cả anh bồ công anh
Cũng ngỡ ngàng và ngưỡng mộ
Một bàn tay của một người đàn ông
Ngắt ngang thân cô dã quỳ
Và cài lên tóc của một cô gái
Hắn lùi lại đạp lên
Anh bồ công anh
Phía bên đường và giơ điện thoại
Chụp cô gái click
Và sau đó hắn nói rằng
Em thật là đẹp