Con vẫn nhớ ngày hôm đó
Khi trước mặt là tờ đơn
Việc này đã xé nát một phần
Tuổi thơ hạnh phúc đã mờ hơn
Có những vết thương không chảy máu
Nhưng con sẽ đau đến hết đời
Căn nhà cấp 4 không nguyên vẹn
Khi cuộc hôn nhân đã chết rồi
Bữa cơm hôm ấy cũng nguội dần
Khi biết tiếng cười cũng dần tan
Bàn tay từng ấm nay hóa lạnh
Dẫu con đã chạm đến gần than
Ba chọn cuộc sống mẹ chọn cuộc đời
Chỉ có con là khoảng trời vỡ tan
Muốn ôm trọn những điều đã mất
Cớ sao chỉ nắm được toàn dở dang
Ba mẹ từng thương nhau đến thế
Bây giờ chẳng còn muốn gọi tên
Tờ giấy ly hôn đã kí xong
Tuổi thơ được bóng tối rọi lên
Con chưa từng chọn đến thế gian
Chưa từng muốn gia đình rạn vỡ
Chưa từng mong mình sẽ mất nhà
Có một quá khứ không rạng rỡ
Ngày hai người chia hai lối
Bữa cơm thiếu cả món dưa hành
Ký ức đủ đầy chưa kịp cũ
Lại có vết xước mãi chưa lành
Ngày hai người chia hai lối
Không cánh cửa nào là nhà con
Bữa cơm nào cũng chan nước mắt
Không có món nào như trước là ngon
Có đứa trẻ vẫn nuôi nguyện vọng
Bên cạnh có cả mẹ và ba
Có đứa trẻ ngắm nhìn
Người khác hạnh phúc đủ đầy
Không phải nhà ta
Có đứa trẻ quanh năm suốt tháng
Tự mình ôm hận tờ li hôn
Có đứa trẻ bỏ bài văn trống
Rồi lo lắng về điểm thi môn
Có đứa trẻ sống hoài ngày cũ
Để thấy nhà mình không bám tàn tro
Có đứa trẻ chỉ mong mình điếc
Bởi tiếng cãi vã ngày một càng to
Có đứa trẻ nhìn lên trần nhà
Giữ cho mắt thôi nhòe mi
Có đứa trẻ không thốt nên lời
Ba ơi mẹ ơi hãy về đi
Ba ơi mẹ ơi hãy về đi
Có những thứ mong manh đến mức
Chỉ một tờ giấy đã xé toang
Ly hôn chỉ mất một chữ ký
Hạnh phúc biến thành kẻ ghé ngang
Ba và mẹ có gia đình mới
Bao lâu rồi không ngoái lại nhìn
Con gom mảnh vỡ thành tuổi thơ
Nghĩ sự chia ly là tại mình
Dìm bản thân vào nơi bóng tối
Chỉ có nước mắt mãi không khô
Nhắc đến gia đình bữa cơm khó nuốt
Có vị đắng chát ở trong tô
Nếu mà lớn sẽ thế này
Con ước nhỏ bé mãi không thôi
Thích cái cách
Ba mẹ chào đón đứa trẻ năm nào
Ở trong nôi
Con ghét những buổi chiều
Nhìn bạn có mẹ có ba chờ
Ghét luôn cả màu hồng hạnh phúc
Vì đối với con quá xa mờ
Con ghét bữa cơm nhà
Khi thiếu người lớn và cá kho
Bởi sự ấm áp sum vầy năm ấy
Vẫn còn cạnh bên con khá to
Con ghét phải chọn giữa ba và mẹ
Khi ra quyết định ở trên tòa
Con ghét bản án sự cô độc
Đáng lẽ ba mẹ phải nên hòa
Con ghét giả vờ rằng con ổn
Khi mà ba mẹ chẳng thể nghe
Căn nhà cấp 4 nhiều tiếng cười
Bây giờ đã làm mắt đỏ hoe
Có đứa trẻ vẫn nuôi nguyện vọng
Bên cạnh có cả mẹ và ba
Có đứa trẻ ngắm nhìn
Người khác hạnh phúc đủ đầy
Không phải nhà ta
Có đứa trẻ quanh năm suốt tháng
Tự mình ôm hận tờ li hôn
Có đứa trẻ bỏ bài văn trống
Rồi lo lắng về điểm thi môn
Có đứa trẻ sống hoài ngày cũ
Để thấy nhà mình không bám tàn tro
Có đứa trẻ chỉ mong mình điếc
Bởi tiếng cãi vã ngày một càng to
Có đứa trẻ nhìn lên trần nhà
Giữ cho mắt thôi nhòe mi
Có đứa trẻ không thốt nên lời
Ba ơi mẹ ơi hãy về đi