Chẳng có đứa trẻ nào lại mong muốn
Cuộc đời mang vị đắng hoen
Chẳng đứa nào muốn ba mẹ nó kí
Tám tờ giấy màu trắng đen
Cả hai người cùng sinh ra nó
Thế sao lại không có đủ tình thương
Đến nỗi bản thân nó lủi thủi
Tự ôm lấy mình qua cách nhìn gương
Ba thì có gia đình mới
Còn sắp làm ba của người ta
Sổ bé ngoan cầm rơi nước mắt
Dù cô cho nó tới mười hoa
Mẹ cũng có cuộc sống mới
Quên những năm tháng từng bất hòa
Cũng đã quên luôn đứa trẻ
Mất ba mất mẹ và mất nhà
Nó nhớ những bữa cơm chiều
Có thịt có cá canh cải xoăn
Gia đình hạnh phúc nó đã có
Thế mà bây giờ cứ mãi săn
Tìm kiếm chỗ dựa cho chính mình
Con đường nó đi không chắc chắn
Có ba mẹ thì hay quá
Nhắc nhở dùm khi nó đắc thắng
Mãi đến giờ nó mới biết
Không phải hư hỏng mới bị bỏ rơi
Mái ấm mà nó từng mơ ước
Người đời lại xem là nhỏ nhoi
Giấy chứng nhận khai sinh màu hồng
Nó được sinh ra là bổ ích
Án phí chỉ mất có ba trăm
Mà biến đời nó thành cổ tích
Ba đã thôi bao lời giáo huấn
Mẹ cũng thôi không còn luyên thuyên
Nó chưa trưởng thành đã phải lớn lên
Sống trong bất hạnh đến liên miên
Cơm nóng trong nhà chẳng đợi sẵn
Mái hiên thiếu vắng tách trà ngon
Sống cô độc trong vách nhà
Chẳng người thân thiết không bà con
Ba và mẹ giải thoát cho nhau
Nhưng đối với nó là thiệt thòi
Quay lại như trước có được không
Tâm hồn sớm đã phế liệt rồi
Có đủ ba mẹ nhưng tiếc quá
Thua thiệt người ta về mái nhà
Chỉ cần hai người ôm nó thôi
Hạnh phúc trong mơ vẫn khoái mà
Năm mười bốn nó ở lại lớp
Vì ngữ văn miêu tả gia đình
Do là năm lên sáu tuổi
Đã không nhớ rõ được ba mình
Nhớ căn nhà từng ấm áp
Nhớ như in hai người cãi vã
Duyên nợ của ba mẹ
Sao nó không vay lại phải trả
Chứng kiến đổ nát không mong muốn
Không còn mái ấm để trở về
Nhớ đứa trẻ vô tư ngày trước
Lỡ té cũng có người vỗ về
Ly hôn có đau không
Có vài đứa trẻ chẳng may mắn
Bức tranh gia đình đã xé vụn
Ba mẹ đã vứt bỏ ngay ngắn
Ba kéo vali rời khỏi nhà
Mẹ cũng rời đi ngay sau đó
Hoàn thành tốt đứa trẻ mồ côi
Sau tờ li hôn đã giao phó
Ba cho mẹ cuộc hôn nhân
Nhưng hạnh phúc lại không có
Mẹ cho nó được hình hài
Lại làm tổn thương bên trong đó
Căn nhà cấp bốn đã sập xệ
Nay còn vắng đi tiếng cười
Đứa trẻ có đầy đủ cả ba mẹ
Không có mái ấm đau điếng người
Nó không còn tin người lớn nữa
Vì không cho nó được an toàn
Không còn tin thần linh nữa
Vì không có gia đình đàng hoàng
Ba đã thôi bao lời giáo huấn
Mẹ cũng thôi không còn luyên thuyên
Nó chưa trưởng thành đã phải lớn lên
Sống trong bất hạnh đến liên miên
Cơm nóng trong nhà chẳng đợi sẵn
Mái hiên thiếu vắng tách trà ngon
Sống cô độc trong vách nhà
Chẳng người thân thiết không bà con
Ba và mẹ giải thoát cho nhau
Nhưng đối với nó là thiệt thòi
Quay lại như trước có được không
Tâm hồn sớm đã phế liệt rồi
Có đủ ba mẹ nhưng tiếc quá
Thua thiệt người ta về mái nhà
Chỉ cần hai người ôm nó thôi
Hạnh phúc trong mơ vẫn khoái mà