Hồi ấy tôi có quen
Người thanh niên quê ở Bạc Liêu
Anh nói quê anh ở xa
Nếu em ngại đò ngang
Anh sẽ nguyện về quê em làm rể
Anh nói thì nói vậy chớ tôi nghĩ
Khi đã yêu nhau rồi
Thì dù có cách trở
Trăm núi ngàn sông
Cũng không thể nào chia cách tơ duyên
Khi nhịp tim từng phút từng giờ
Luôn hướng về nhau
Đường xa chẳng cách ngăn
Mấy núi cũng qua mấy sông cũng lội
Câu ca dao xưa đã thề nguyện rồi
Ôi tình yêu sức mạnh tuyệt vời
Có lẽ nào tôi e ngại đò ngang
Mà chẳng mơ ước về Bạc Liêu
Muốn nói với anh tất cả tâm tình
Cùng ước hẹn một ngày về
Mãi ngập ngừng câu e thẹn
Để tháng lụn năm dài trôi xa
Ôi tình yêu
Mà cứ ngỡ như chùm trái trên cây
Phải chờ đủ tháng đủ năm
Mới vàng thơm chín ngọt
Vội vàng chi nói tiếng yêu thương
Khi cành non trái mọng
Mà vị đắng thời gian
Còn lắng đọng thân cành
Tôi đã yêu anh một tình yêu đơn sơ
Mà cháy bỏng chân thành
Hai đứa quen nhau
Từ khu rừng dã chiến
Bên ngọn lửa hồng
Sưởi ấm một chiều mưa
Anh ở chiến trường về
Đôi hố mắt thẳm sâu
Áo trận rách vai
Như chờ đợi bàn tay nhỏ
Tôi thấy thương nhưng giả bộ vô tình
Để đêm đêm thương hoài
Áo rách vai chưa vá
Đơn vị anh đóng quân bên dòng suối
Có thấy nước trong
Soi bóng nhỏ bơ thờ
Những đêm trăng lên
Suối chảy vào thơ nghe anh hát hẹn hò
Tôi len lén ra bờ suối vắng
Buông mái tóc dài cho gió quyện lời ca
Dòng suối vô tình
Như giờ phút trôi qua
Ai biết mai đây
Chiến tranh sẽ ngập tràn
Lên dòng suối nhỏ
Lúc chia tay anh nói vội với tôi rằng
Anh đã thầm thương trộm nhớ
Và mơ ước đón tôi về
Thăm quê mẹ Bạc Liêu
Có ngờ đâu từ ấy đã chia xa
Anh nằm lại nơi chiến trường lửa khói
Đêm đêm tôi thẫn thờ ra dòng suối
Khóc tình yêu mình
Chưa kịp nói thành câu
Rằng tôi cũng
Thương thầm nhớ trộm từ lâu
Từ buổi gặp nhau
Bên ngọn lửa hồng sưởi ấm chiều mưa
Thương manh áo rách vai
Biết anh hành quân đường xa súng nặng
Tôi thầm mong vá lại cho lành
Nhưng mộng ước đã không thành
Thương nhớ người
Tôi thương nhớ Bạc Liêu
Dù mảnh đất ấy xa xôi
Bài dạ cổ hoài lang tôi thuộc đã lâu rồi
Ca lên mà lòng luống ngậm ngùi
Bài hát ngày nào anh ghi tặng
Một làn điệu của quê hương
Rồi mãi đến hôm nay
Ngày qua tháng lụng
Đằng đẵng thời gian
Mà tôi vẫn chưa về
Để nỗi nhớ thương
Cứ nặng theo năm tháng bộn bề
Hai mươi năm chiến tranh
Đã lùi về dĩ vãng
Nhưng chuyện tình buồn
Đâu dễ phôi pha
Đêm rừng dừa
Lòng ôm ấp giấc mơ xa
Tôi mơ thấy mình về Bạc Liêu
Thức với bài dạ cổ
Nước mắt dầm chan
Theo từng câu từng chữ
Trong tiếng trống tàn canh
Người cô phụ trông chồng
Từ là từ phủ tướng
Bảo kiếm sắc phong lên đàn
Vào ra luống trông tin chàng
Năm canh mơ màng
Trông luống trông tin chàng
Ôi gan vàng quặn đau í i
Ôi khúc dân ca trầm tư trên sông nước
Xui người nhớ tình da diết thâu canh
Biết ơn người nghệ sĩ lưu danh
Đã gửi tâm tư trong bài ca dạ cổ
Tôi như thấy sân chim
Trong bình minh ráng đỏ
Với vườn nhãn thân thương
Hương tỏa thơm lừng
Lỡ một chuyến về
Lòng cứ ray rứt không nguôi
Không có anh
Tôi trở thành người khách lạ
Bạc Liêu ơi bởi lòng tôi thương quá
Câu dạ cổ chung tình
Như cả tấm tình tôi