Khi biết em mang kiếp cầm ca
Đêm đêm phòng trà dâng tiếng hát
Cho người người bỏ tiền mua vui
Hỏi rằng anh ơi
Còn yêu em nữa không
Đừng nói nữa anh ơi
Xin đừng nói nữa làm gì
Em nghĩ rằng
Đời người ca sĩ đáng thương
Và đáng được yêu
Tình yêu em sợ tình yêu
Vì tình yêu như là hương hoa
Lỡ mai sau em mất người yêu
Em khổ thật nhiều
Ngày mai trên đường phố này
Những đêm khuya có anh đưa về xóm nhỏ
Xa lìa ánh đèn
Có anh đưa em về bến mơ
Khi trót mang duyên kiếp cầm ca
Em xin bằng lòng
Nghe tiếng trách chê của đời
Chỉ cần anh thôi chỉ cần anh thôi
Còn tin anh nữa thôi
Đời vẫn thế anh ơi
Xin đừng nói đến tình đời
Anh nhớ rằng đời là gian dối
Nhưng đôi ta mãi còn nhau
Mưa rơi cho đời thêm nhớ thương
Hạt mưa ướt vai người tha hương
Mưa đêm ngõ thưa vắng tiêu điều
Xóm nghèo quạnh hiu màn đêm tịch liêu
Đêm đêm đem lời ca tiếng thơ
Đời ca hát cho người mua vui
Nhưng khi cánh nhung khép im lìm
Ánh đèn lặng tắt gửi ai nỗi niềm
Người đến bên mình
Khi vui trăm ngàn lưu luyến
Như hoa xưa đã tàn úa đâu còn
Đời ta là bến
Ai qua ghé thăm đôi lần
Nhớ chăng tiếng ca cung đàn ngày xưa
Đêm nay bên thềm một bóng ai
Dừng chân bước giang hồ phiêu linh
Mưa đêm vẫn rơi mãi không ngừng
Có người ca kĩ khóc đời quạnh hiu
Người đến bên mình
Khi vui trăm ngàn lưu luyến
Như hoa xưa đã tàn úa đâu còn
Đời ta là bến
Ai qua ghé thăm đôi lần
Nhớ chăng tiếng ca cung đàn ngày xưa
Đêm nay bên thềm một bóng ai
Dừng chân bước giang hồ phiêu linh
Mưa đêm vẫn rơi mãi không ngừng
Có người ca kĩ khóc đời quạnh hiu
Mưa đêm vẫn rơi mãi không ngừng
Có người ca kĩ khóc đời quạnh hiu