Trăng buồn trăng ngủ trên cây
Ai mua tôi bán vầng trăng đợi chờ
Bán luôn những tháng ngày mơ
Tôi mua nỗi nhớ để được gần nơi em
Dưới trăng khuya tàn
Gió thổi mơ màng chuyện xưa còn nhớ
Lầu ông Hoàng đó
Nơi lưu dấu chân qua
Của chàng thi sĩ tài hoa
Hái trăng đem vào
Lời thơ rao bán cho người đời vui
Số phận chẳng cười
Bởi một chữ đời đời gieo oan trái
Tình yêu vừa chớm
Nay đau xót riêng mang
Chàng đã trở thành phế nhân
Ước mơ chung đường
Xe hoa áo cưới tan vào chiều đông
Hàn Mặc Tử một thân lặng lẽ
Xuôi tàu về quê hương
Ngàn nỗi đau thương
Lệ tuôn tràn âm thầm
Tủi phận riêng mình
Trời sao chẳng thương
Mộng cầm hỡi tình ta đã lỡ
Xin người mau lãng quên
Đừng tiếc thương chi
Duyên đời không thành
Lỡ mộng duyên lành
Thì đành hẹn kiếp mai sau
Sóng biển vỗ bờ đón người trở về
Mây đen giăng lối
Một màu đen tối
Cho thi sĩ vang danh
Đã mất đi tuổi xanh
Đất Quy Nhơn gầy
Một hôm đau xót khi Hàn về xa
Hàn Mặc Tử một thân lặng lẽ
Xuôi tàu về quê hương
Ngàn nỗi đau thương
Lệ tuôn tràn âm thầm
Tủi phận riêng mình
Trời sao chẳng thương
Mộng cầm hỡi tình ta đã lỡ
Xin người mau lãng quên
Đừng tiếc thương chi
Duyên đời không thành
Lỡ mộng duyên lành
Thì đành hẹn kiếp mai sau
Sóng biển vỗ bờ đón người trở về
Mây đen giăng lối
Một màu đen tối
Cho thi sĩ vang danh
Đã mất đi tuổi xanh
Đất Quy Nhơn gầy
Một hôm đau xót khi Hàn về xa
Đất Quy Nhơn gầy
Một hôm đau xót khi Hàn về xa