Vẫn con đường ngập lá thu
Anh đi tìm một giấc ngủ
Vì đã bao đêm trằn trọc qua dù
Anh chẳng còn để ý
Ừ anh đã mặc kệ những cảm xúc
Quá nhiều lúc giam giữ tâm tư
Khóa đôi chân vào vòng xoay
Cứ ngày qua ngày ai quan tâm chứ
Họ cứ bảo anh là người cũ
Trong lòng này cũng tự nhủ
Nhưng đã yêu em thì gió có to
Cũng chỉ để cuốn đi bụi mù
Vì anh đã biến việc nhớ em mỗi ngày
Thành khả năng thiên phú
Yeah, anh hiểu
Hai đứa mình chỉ là thì quá khứ
Thì làm gì có ngày mai
Mà đêm nào cũng giá như
Đúng không
Anh nào có quyền gì nữa
Để mà níu tay em
Cũng chỉ biết cười rồi quay lưng
Chứ giờ này khóc ai xem
Phải mạnh mẽ trước mặt người thương chứ
Rồi đêm nằm ôm mộng
Tựa đầu âm thầm trên gối tương tư
Đâu ai biết chỉ mình hay
Nhìn chiếc lá vội vàng bay
Lại trách làn gió từng thật dịu dàng
Nay mang lá mãi xa cây
Nhắm mắt để không nhận ra
Giấc mơ là thật
Có lẽ yêu thương ngày qua
Nhạt phai tất cả
Gió cuốn chiếc lá vàng rơi
Giữa con đường về
Cứ như cuộc tình của hai chúng ta
Cố bước đi qua thật nhanh
Đám đông xa lạ
Cố giấu nỗi buồn để không
Một ai biết đến
Cố kiếm tìm một người quen thế nhưng
Lại lạc lõng trên đường
Chợt nhận ra anh chỉ có một mình
Chắc là xa xỉ lắm
Cảm giác được yêu người mình thương
Được cùng nhau vượt qua mọi thứ
Được thức dậy chung một giường
Cứ êm đềm bên những bữa cơm
Dù mỗi đứa chiếc điện thoại
Anh thì luyện game
Em thì luyện tiếp
Những bộ phim truyện dài
Cứ cố gắng vì ngày mai
Và an yên cùng hiện tại
Hạnh phúc nhỏ bé chỉ thế thôi
Ai cũng biết mình bên ai
Nhưng chắc là xa xỉ thật
Nên giờ thành người dưng
Em đứng trước anh
Như một điều viển vông
Hiển nhiên xa tầm với
Giữa cuộc đời này
Những chiều biển động
Tình biến mất tăm hơi
Anh đã cố vẽ lên ngàn ước mơ
Cũng chỉ là tưởng tượng
Là kẻ đơn phương nuôi nấng
Cho hai đứa thứ tương lai tầm thường
Nên em đi
Thì đành chịu, dù vẫn lơ ngơ
Cứ bâng quơ ậm ừ chẳng nhớ
Chỉ muốn mãi là mơ
Lại đi tìm giấc ngủ
Giữa bạt ngàn lá gió
Dù bao đêm trằn trọc không ngủ
So với hiện thực kia vẫn là chuyện nhỏ
Nhắm mắt để không nhận ra
Giấc mơ là thật
Có lẽ yêu thương ngày qua
Nhạt phai tất cả
Gió cuốn chiếc lá vàng rơi
Giữa con đường về
Cứ như cuộc tình của hai chúng ta
Cố bước đi qua thật nhanh
Đám đông xa lạ
Cố giấu nỗi buồn để không
Một ai biết đến
Cố kiếm tìm một người quen thế nhưng
Lại lạc lõng trên đường
Chợt nhận ra anh chỉ có một mình
Anh hiểu
Hai đứa mình chỉ là thì quá khứ
Thì làm gì có ngày mai
Mà đêm nào cũng giá như
Đúng không
Anh nào có quyền gì nữa
Để mà níu tay em
Cũng chỉ biết cười rồi quay lưng
Chứ giờ này khóc ai xem
Phải mạnh mẽ trước mặt người thương chứ
Rồi đêm nằm ôm mộng
Tựa đầu âm thầm trên gối tương tư
Đâu ai biết chỉ mình hay
Nhìn chiếc lá vội vàng bay
Lại trách làn gió từng thật dịu dàng
Nay mang lá mãi xa cây