Xin cho ta nợ một ân tình
Hẹn kiếp sau ta sẽ trả cho nàng
Nếu ngày mai ta đi không trở lại
Nàng ơi nhớ rằng tình này ta vẫn màng
Thân trai ta trải đầy gió sương
Khi quân thù còn đầy trên quê hương
Hoa cúc dại này ta tặng cho nàng
Mai ta ra trận
Tạm biệt người ta thương
Tòng quân ta đóng ở rừng sâu
Nơi suối chảy một vài cánh hoa rơi
Chim kêu vang nơi rừng thiêng nước độc
Làm cho lòng ta đây cảm thấy chơi vơi
Khói lửa binh biến ngập khắp trời
Đâu làm nhục được chí khí nam nhi
Nhưng sau nhớ về người em nơi quê nhà
Như có điều gì ghì lại bước chân đi
Gió lộng ngày tàn
Thấy ai đưa nàng lên kiệu hoa
Rồi từng canh ba
Hình dung em đầy phủ lấy ta
Rừng thiêng nước động
Chẳng thể níu bước chân ta qua thác ghềnh
Thế nhưng sao giờ đây
Lệ nam nhi rớt khi nàng buông câu biệt li
Nhiều năm xông pha nơi sa trường
Ta phước lớn mạng lớn nhờ trời thương
Bao gươm đao không làm ta tử trận
Hòa bình đến rồi ta trở về lâm ân
Hoa cúc nở rực một màu vàng
Về chốn cũ ta vội đi tìm nàng
Sao bên hiên chỉ còn thở than
Mẹ nàng nói rằng ta về đã muộn màng
Khi ra đi nàng trao
Vòng khăn ta luôn nhớ rằng
Giặc bao phen
Nàng luôn trông ngóng khi ta quay về
Ngày ta lâm ân làng quê
Là ngày thiếp kết tóc quên thề
Lệ nam nhi làm sao rớt khi nàng đi
Từng bước nặng nề tràn trề
Nàng ơi sao đi nhanh thế
Có trăng quên đèn
Nàng quên câu hứa hay chê ta hèn
Cầu chúc nàng được trọn trẹn
Chiếc khăn ta xin trao lại
Ngóng theo gót hài
Thành đô xa hoa này ta không xứng
Ta buồn như phiến đá rêu phong
Ngày trở về mong nàng gọi tướng công
Nhưng nàng ơi nàng vội lên kiệu hồng
Rời bỏ lâm ân để ta buồn với núi sông
Đời ta chinh chiến khói sương mù
Chưa bao giờ gục ngã trước quân thù
Nhưng hôm nay ta nhận lại thất bại
Chí khí ngất trời
Chẳng giữ nổi vòng tay
Ta vẫy đàn ngân câu hát
Thế thái nhân tình
Nàng hứa chờ ta
Sao giờ đành phụ mình
Nàng hứa trọn đời bên nhau ngắm bình minh
Ta không chết nơi chiến trường
Mà nơi nàng ta hi sinh
Gia trang này từ nay xin giã biệt
Ta chúc nàng hạnh phúc sống bình yên
Ta lang bạc suốt kiếp
Sống đời với núi rừng
Ly rượu này uống cạn
Để thay cho lời ta chúc mừng
Khi ra đi nàng trao
Vòng khăn ta luôn nhớ rằng
Giặc bao phen
Nàng luôn trông ngóng nơi ta quay về
Ngày ta lâm ân làng quê
Là ngày thiếp kết tóc quên thề
Lệ nam nhi làm sao rớt khi nàng đi
Từng bước nặng nề tràn trề
Nàng ơi sao đi nhanh thế
Có trăng quên đèn
Nàng quên câu hứa hay chê ta hèn
Cầu chúc nàng được trọn trẹn
Chiếc khăn ta xin trao lại
Ngóng theo gót hài
Thành đô xa hoa này ta không xứng
Nỗi buồn của ta ngập trời Nam
Đau điếng dài bất tận như sông Lam
Lâm ân buồn..lá rụng đầy hoa viên
Sao không chờ ta mà nàng nỡ nên duyên
Ta tròn trách nhiệm với quê hương
Ngày trở về sao chỉ toàn thê lương
Hoa cúc ơi nàng bỏ lại người thương
Bao năm ta chờ
Người em nơi hậu phương