Phố xá chắc cũng đã thưa người qua
Tuyết trắng xóa cũng đã rơi nhiều hơn
Những cửa sổ lấp lánh những ngọn nến
Có xanh, vàng và hồng
Tối bó gối giữa bốn bức tường thôi
Nghe cô đơn khẽ dâng lên đầu môi
Có tiếng vỡ nó phát ra từ tôi
Ôi buồn quá đi thôi
Giờ này, đáng lẽ
Phải đón Tết bên gia đình
Giờ này, đáng lẽ
Phải có pháo hoa xập xình
Giờ này, đáng lẽ
Phải xúng xính như minh tinh
Ăn Tết linh đình
Mà mình cứ bó gối sáng tối
Trong căn phòng
Đợi chờ cảm giác Tết
Sẽ chóng qua đi nhanh
Thật lạnh chẳng biết gió rét
Ở trong hay ngoài
Ôi nhớ gia đình
Bức tường vỗ về tôi
Bức tường hứa sẽ qua thôi
Bức tường chẳng cần môi
Cũng đủ nói nên lời
Vất vả rồi
Bức tường nhắc rằng tôi
Phải tự đứng dậy đi thôi
Bức tường chẳng mồ côi
Có đến bốn bức tường, một tôi
Nhớ lúc bé Tết đến hay cùng ba
Đi xe ra phố hoa bên bờ sông
Ôm bên hông những khóm hoa nhỏ bé
Có sắc màu rực rỡ
Mà giờ sống giữa chốn đất khách
Nơi quê người
Tờ mờ sáng đến tối
Hối hả môi gượng cười
Chực chờ nước mắt
Cứ muốn rớt sau mười giờ
Xin phép yếu lòng
Một mình cứ bó gối sáng tối
Trong căn phòng
Đợi chờ cảm giác Tết
Sẽ chóng qua đi nhanh
Thật lạnh chẳng biết gió rét
Ở trong hay ngoài
Ôi nhớ gia đình
Bức tường vỗ về tôi
Bức tường hứa sẽ qua thôi
Bức tường chẳng cần môi
Cũng đủ nói nên lời
Vất vả rồi
Bức tường nhắc rằng tôi
Phải tự đứng dậy đi thôi
Bức tường chẳng mồ côi
Có đến bốn bức tường, một tôi
Có bốn bức tường
Có bốn bức tường
Có bốn bức tường
Một tôi, bốn bức tường
Có bốn bức tường
Có bốn bức tường
Có bốn bức tường
Có đến bốn bức tường, một tôi