Hò ơi
Quê hương là tiếng ầu ơi
Đất nghèo cằn cỗi một đời gian lao
Quê hương là nghĩa cù lao
Như tình mẫu tử
Hò hò ơi
Như tình mẫu tử nặng vương vô bờ
Em đi về
Miền quê xa lắc xa lơ
Nhịp cầu, nhịp cầu
Nghe trong lòng chân tình trào dâng
Lúa non trên đồng
Oằn sai theo gió đưa hương
Lượn lờ, lượn lờ
Như sông chiều đưa lục bình trôi
Như sông chiều, đưa tôi về quê xưa
Đường về quê xưa
Thử hỏi lòng ai không xao xuyến
Mùi mạ non hòa quyện trong gió
Dù có đi xa vẫn nhớ bóng quê nhà
Người miền quê, lời nói mặn mà
Ở đô thành nhiều bon chen, cám dỗ
Gói gọn tim mình về lại quê xưa
Cuộc sống thanh bình với khói bếp, rơm khô
Thèm cái nắng hanh giữa trưa hè
Mẻ kho cá mè, với vài đọt rau thơm
Vậy mà nặng tình nhớ hoài nhớ mãi
Chim kêu chiều, từng đàn chao nghiêng
Nghe sáo chiều, mục đồng chăn trâu
Khói lam, xa tít chân trời
Vầng dương chiều buông sắc thắm
Vẳng xa dạo mấy cung đàn
Tang tình tang tính tình tang
Tang, tính tình là tình tính tang
Thênh thang, là bến sông chiều
Đò ai mà phi trong gió
Mau về là về cho mau
Tang tình tang tính tình tang
Về cho mau khi quê hương đang réo gọi
Về cho mau cùng dùng bữa cơm nghèo
Thương lắm quê hương, như khúc ruột ân tình
Cò thẳng cánh bay chòng chành trên mặt nước
Nước ôm đàn cò xao xuyến cả miền quê
Ai đi rồi, mà không lần nhớ quê
Nhớ cây đa, nhớ bến sông năm nào
Dừa xanh nghiêng mình, soi hình bên sông
Đẹp lắm quê hương, vấn vương trong dạ
Tuổi thơ nào vội qua
Đọng trong lòng thiết tha
Kí ức ngày thơ
Với quê hương dần khôn lớn
Bôn ba đường dài cũng trở lại quê xưa
Bóng tre ngã dài đường đê, chiều buông
Lá xanh mượt mà, xõa dài
Như tóc em ngày nao
Nghe, vạc chiều kêu sương
Xuyến xao cõi lòng
Về rồi không nỡ đi
Quê hương như khúc ca ầu ơ
Quê mình ngày một đổi thay
Dù lá lay, chẳng phải màu mây
Vẫn chung tình, dù bao đắng cay
Dòng nước trong, ấp ôm tim này
Người bỏ quê, người đi xa mãi
Chứ quê hương không bỏ đứa con mình
Bôn ba khắp nẻo trường đình
Ngày dài tháng rộng mỏi mệt vì đâu
Đường về quê cũ không lâu
Đừng như chim sáo sổ lồng ai ơi